Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:25
Lượt xem: 41
Hắn đã sớm biết A Mộc An sẽ mời Lục Kiến Vi đến nhưng không biết còn có một người ngồi xe lăn.
Cũng không biết chiếc xe lăn đó được cấu tạo như thế nào mà có thể đi được trên con đường núi gập ghềnh như thế này.
Lục Kiến Vi dùng nội lực truyền âm: "Mâu tôc cũng sẽ tham dự Cổ Thần Tiết, đợi đến khi tới Mộ A Thố, có lẽ chúng ta có thể thử giao dịch cùng Mâu tộc."
“Mâu tộc là bộ lạc sống sâu nhất trong núi, có rất nhiều tài nguyên và dược liệu quý hiếm, hầu như bọn họ không làm giao dịch với người ngoài.” Ôn Trứ Chi phản bác lại nói: “Nhưng, là con người ai cũng có nhược điểm."
"Không sai, bọn họ ——"
"Lục chưởng quầy, Ôn công tử, chúng ta lại gặp mặt." Một giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, người mặc quần áo màu xanh lam gia nhập vào đội ngũ của Tháp Cách Trại.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Lâm công tử, hân hạnh được gặp lại."
"Từ khi từ biệt ở khách điếm, phong thái của Lục chưởng quầy vẫn như cũ, Ôn công tử cũng chẳng khác xưa." Lâm Vọng tiến đến hai người bên người, thậm chí còn chen lấn với A Mộc Sa và A Mộc An: "Các ngươi không cảm thấy tò mò, vì sao ta lại ở chỗ này sao?"
Lục Kiến Vi thỏa mãn hắn: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Nhờ vào phúc của bằng hữu buôn bán dược, ta đã cứu được một tộc nhân của Bố Ngõa tộc, may mắn được mời tham gia Cổ Thần Tiết."
"Thì ra là thế, xem ra Cổ Thần sẽ phù hộ cho ngươi."
"Lục chưởng quầy cũng tin tưởng Cổ Thần sao?"
Lục Kiến Vi cười hỏi: "Lâm công tử tin tưởng không?"
"Tin chứ, Cổ Thần không gì làm không được." Lâm Vọng nhếch khóe môi đỏ tươi lên: "Lục chưởng quầy còn chưa trả lời vấn đề của ta."
Muốn đào hố cho nàng ư? Không có cửa đâu.
Lục Kiến Vi thong thả ung dung nói: "Đêm đó Cổ Vương bị làm nhục, đã trôi qua mấy ngày, nuôi dưỡng như thế nào rồi?"
Lâm Vọng: "…"
Ôn Trứ Chi lập tức lễ phép gật đầu: "A Lặc Thư đường chủ, hân hạnh được gặp mặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-534.html.]
A Lặc Thư: "…"
Các tộc dân xung quanh: "…"
Thân phận ngụy trang đột nhiên bị vạch trần không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời mọi người đều không kịp phản ứng lại.
A Lặc Thư đường chủ uy danh hiển hách, nhưng khi chân chính gặp mặt hắn, người biết được dung mạo của hắn đã ít còn ít hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc trước các tộc dân vẫn chưa nhận ra hắn.
Nhưng mà bây giờ thân phận đột nhiên bị bại lộ, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Nghe nói đường chủ Thánh Dược Đường là một kẻ điên hành sự không kiêng nể gì, hiện tại bọn họ phải quỳ xuống hành lễ sao?
A Mộc Sa và A Mộc An liếc nhau, đang định đi lên đằng trước bẩm báo với trại chủ, lại bị một cổ uy áp giữ chân tại chỗ.
"Tất cả đều đừng nói nhiều."
A Lặc Thư đảo mắt nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng, thấy mọi người lần lượt cúi đầu không dám nhìn thêm lần nào nữa, mới vừa lòng quay người lại.
"Lục chưởng quầy, Ôn công tử, ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi."
Lục Kiến Vi mỉm cười dịu dàng: "Không sao, ta còn muốn đa tạ Lâm công tử đã khẳng khái chi tiền."
Sắc mặt của A Lặc Thư trở nên nhăn nhó trong chớp mắt, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn không mở miệng nói, nhưng cũng không có rời đi, cứ như thế đi theo bên cạnh hai người một cách xấu hổ.
Xung quanh là một sự im lặng đến quỷ dị.
Mãi cho đến khi gặp gỡ đội ngũ Ấp tộc.
Sau khi Ấp tộc ôm hận chuộc người thì vẫn luôn nén giận, mấy ngày trôi qua, đốm lửa này càng cháy càng dữ dội.
Bọn họ chưa bao giờ quên nỗi sỉ nhục mà Bát Phương khách điếm mang cho bọn họ.
Giữa hai tộc vốn dĩ đã tồn tại sự mâu thuẫn, Bố Ngõa tộc lại cung phụng kẻ thù như một vị khách, Ấp tộc nào có thể nào nhịn xuống cục tức này?
So với Bố Ngõa tộc, Ấp tộc phân bố tập trung hơn, về mặt nhân số thì khá tương đương với nhau, nhưng bởi vì bọn họ thân hình to lớn cho nên khí thế có vẻ uy nghiêm hơn.