Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:44
Lượt xem: 64
Nàng tỉ mỉ nói lại ưu khuyết của Trường Hồng cùng Quyển Sương cho Tiết Quan Hà nghe, để hắn tự mình lựa chọn.
Tiết Quan Hà không suy nghĩ lâu, thần sắc kiên định nói: “Ta muốn học Quyển Sương Đao Pháp.”
Lục Kiến Vi không hỏi lý do, chỉ nói: “Về sau giờ Thìn mỗi ngày ta sẽ dạy ngươi luyện đao, giờ Mùi dạy ngươi luyện tập khinh công, mỗi thứ nửa canh giờ, thời gian còn lại tự ngươi sắp xếp.”
Giờ Thìn là sau giờ cơm sáng, giờ Mùi là sau giờ cơm trưa.
Vừa vặn tránh được thời gian làm bếp.
Tiết Quan Hà đương nhiên không có ý kiến, trong lòng tràn đầy kích động đồng ý.
Có lẽ không lâu sau hắn cũng có thể giống như Yến đại hiệp, tay cầm một thanh trường đao tiêu tiêu sái sái dạo bước giang hồ.
Tiểu Khách nhịn không được muốn tiếp tục nhổ lông dê Lục Kiến Vi: “Có cần kiểm tra xem hắn thích hợp khinh công nào không?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Thứ ta học hắn học không được?”
“Bất Vấn Lưu Niên phẩm cấp cao, hắn chưa chắc đã có thể lĩnh hội.”
“Ta không nói cho hắn học Bất Vấn Lưu Niên, Nhạn Quá Vô Ngân cũng không tệ.”
Tiểu Khách: …… Nó suýt nữa thì quên béng.
Mặt trời ngả về tây, chuồng ngựa trống hoác lưu lại cái bóng thật dài trong viện. Đôi sư huynh muội kia vẫn chưa quay về, Tào Háo Tử lén lút ra ngoài, khách điếm chỉ còn lại một mình Lữ Hồ Điệp.
Từ giữa trưa hắn không có động tĩnh.
Có hệ thống tùy thời theo dõi, Lục Kiến Vi cũng không lo hắn giở trò.
Nàng tranh thủ thời gian luyện nội công, dự định trở về phòng lĩnh ngộ võ kỹ, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở: “Giếng trong hậu viện có sâu.”
“Sâu thì sâu.”
Lục Kiến Vi theo bản năng trả lời nó, đột nhiên phản ứng lập tức mở ra giao diện khách điếm.
Chỉ số đạo cụ phòng ngự rớt xuống 500 điểm, cũng may tài khoản khách điếm có tiền có thể kịp thời bổ sung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-53.html.]
Bất kỳ sự xâm hại không hợp pháp nào cũng sẽ làm khách điếm rớt giá trị phòng ngự. Đạo cụ phòng ngự trong khách điếm trước mắt chỉ mới cấp bốn, vô hiệu với công kích từ cấp bốn trở lên.
Lực công kích đối phương càng mạnh, giá trị phòng ngự rớt càng nhiều.
500 điểm là con số không nhỏ. Sâu này có độc, hơn nữa độc tính còn không thấp!
Giếng là nguồn nước duy nhất trong khách điếm, bị độc sâu làm ô nhiễm, nếu dùng sinh hoạt hàng ngày hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Âm mưu này mà thành công thì sẽ tạo thành tổn thất cực đại cho khách điếm, giá trị phòng ngự trong nháy mắt sẽ rớt 500 điểm.
Lục Kiến Vi vô cùng đau lòng!
Người thích chơi sâu trong khách điếm ngoài Lữ Hồ Điệp ra thì không còn ai, dựa theo quy củ giang hồ, đối phó người sử dụng độc trùng hại người, chặt đứt tay chân đã xem là hành vi nhân từ.
Lục Kiến Vi không thích m.á.u me, chỉ muốn kiếm tiền. Nhưng tiền đề là nàng phải có năng lực khống chế một võ sư cấp năm.
Lữ Hồ Điệp nội lực thâm hậu, trên tay còn có rất nhiều độc trùng khó lòng phòng bị, nếu chỉ đua nội lực, trong khách điếm người có thể ngăn chặn hắn chỉ có Yến Phi Tàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu hắn dùng độc trùng công kích thì sao?
Độc sâu đã hòa vào nước giếng, Lục Kiến Vi không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ.
“Yến Phi Tàng!”
Nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, thanh âm phát ra từ đan điền.
Yến Phi Tàng đang suy ngẫm sơ hở trong đao pháp chợt nghe có người gọi mình, kinh ngạc theo bản năng đẩy cửa ra ngoài xem.
“Có!”
“Bắt người!”
Chưa kịp phản ứng, một thân ảnh sặc sỡ đã từ lầu hai nhảy xuống, muốn từ tường viện hậu viện chạy thoát.
Yến Phi Tàng nghe tiếng nhận biết vị trí, trường đao ra khỏi vỏ!
Đao quang sáng như tuyết đánh tới, đao pháp võ sư cấp sáu như lồng sắt không gì phá nổi, vây chặt Lữ Hồ Điệp dưới chân tường viện.
Người sau không thể không dừng chân, xoay người nhìn Lục Kiến Vi đang dạo bước đi tới, gương mặt trắng toát mỉm cười: “Lục chưởng quầy làm gì vậy?”
Trường đao Yến Phi Tàng đặt ngang cổ hắn, lúc này cũng nghi hoặc nhìn về phía Lục Kiến Vi. Mới vừa rồi xuất đao chỉ là do phản ứng, hắn cũng không biết Lục Kiến Vi có ý gì.