Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:51
Lượt xem: 39
Ôn Trứ Chi bỗng sửng sốt.
Một lát sau, hắn chậm rãi hỏi: "Là quy củ của sư môn ngươi sao?"
"Đúng vậy."
"Cũng tốt." Ôn Trứ Chi cười cười: "Giang hồ nhiều hỗn loạn."
Lục Kiến Vi: "Ngươi có nói nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không nhận con dấu này đâu."
Nhân tình này nàng trả không nổi.
"Trừ cái này ra, ta không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho ngươi được cả." Ôn Trứ Chi mặt mũi có vài phần bất đắc dĩ: "Tâm tư của Lục chưởng quầy thật khó đoán."
"Ngươi nhớ sinh nhật của ta, còn nói cho đám người Tiết Quan Hà, làm cho ta nhận được một lời chúc mừng sáng tạo như thế đã là món quà tốt nhất rồi."
"Ngươi biết rồi sao?"
Lục Kiến Vi cười nói: "Lúc trước chưa chắc chắn, bây giờ chắc chắn rồi."
Đoán được cũng không khó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Theo tính tình của Tiết Quan Hà bọn họ, nếu sớm biết sinh nhật của nàng, không thể nào không chuẩn bị gì.
Bởi vậy có thể phỏng đoán, bọn họ vừa mới biết.
Ở trong khách điếm này, người có thể nhắc nhở đám người Tiết Quan Hà chỉ có chủ tớ Ôn thị. Nàng từng đăng ký ở quan phủ, Ôn Trứ Chi muốn tìm đọc thông tin của nàng rất dễ dàng.
Vừa nãy nàng còn mờ mịt, hiện tại đã lập tức hiểu được.
Ôn Trứ Chi bật cười: "Lục chưởng quầy, làm gì có ai trả lại quà sinh nhật chứ."
Lục Kiến Vi nghĩ nghĩ: "Vậy đổi một cái khác."
Nàng nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng trên mấy vò rượu trong một góc sáng sủa, ánh mắt sáng lên, nói: "Hôm nay bày tiệc, đúng lúc thiếu rượu ngon, chi bằng lấy rượu làm quà đi."
"Rượu này vốn là để ăn mừng sinh nhật ngươi." Ôn Trứ Chi cười nói
"Ngươi mua từ khi nào vậy?" Lục Kiến Vi híp mắt nhìn nét chữ trên vò rượu: "Điền Châu cũng có thể mua được rượu của Giang Châu sao?"
"Mang từ Giang Châu tới."
Lục Kiến Vi: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-515.html.]
Không hổ là nhà giàu, trước khi đến đã suy nghĩ chu toàn.
Ít nhiều cũng nhờ những bằng hữu của Bố Ngõa tộc đưa tới cá nước ngọt và rau củ quả, Tiết Quan Hà mới có đủ nguyên liệu làm một bàn đồ ăn lớn.
Hôm nay bày tiệc chúc mừng sinh nhật, hắn đã nói với khách trong khách điếm hôm nay không nhận đặt đồ ăn trước.
Có thể chính mình giải quyết, cũng có thể tới tham gia yến hội.
Nhiều người thì càng náo nhiệt thôi.
Khách trọ đều không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến. Hơn nữa, có thể ăn trực một bữa miễn phí cũng khá tốt.
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
Bữa tiệc làm ở trong viện, lấy hai cái bàn vuông lớn ghép lại làm một cái bàn to, đủ cho năm tiểu nhị và năm khách trọ trong khách điếm ngồi.
Lục Kiến Vi vẫn ngồi trên đầu như trước.
"Đa tạ chư vị thu xếp công việc bớt chút thì giờ tham gia tiệc sinh nhật của ta, đây là rượu ngon mang từ Giang Châu tới, có hứng thú có thể nếm thử một chút, không thích rượu cũng không sao, lấy trà thay rượu ta cũng rất hoan nghênh."
Tiết Quan Hà đứng dậy thay mọi người rót rượu, lúc rót đến chỗ Hách Liên Tuyết mang mũ sa, có chút chần chờ.
"Nhờ rót rượu giúp ta." Đằng sau mũ sa truyền ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Làm phiền rồi."
Tiết Quan Hà theo lời rót đầy một chén.
"Tuyết Nhi." Mặt Triệu Thụy lộ vẻ lo lắng: "Ngươi chưa bao giờ uống rượu, không biết uống rượu hại thân."
Biện Hành Chu hiếm thấy không phản bác hắn, cũng khuyên nhủ: "Tuyết Nhi, chi bằng ngươi lấy trà thay rượu đi, uống nhiều rượu không tốt đâu."
Mọi người: "..."
"Rượu ngon có thể khiến lòng người sung sướng." Lâm Vọng cầm chén rượu cười khẽ: "Triệu huynh và Biện huynh cần gì phải ngăn cản Hách Liên cô nương chứ?"
Lục Kiến Vi thảnh thơi xem kịch.
Đệ nhất mỹ nhân tặng nàng bàn tính bằng vàng sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào đây?
Mũ sa nhẹ nhàng đong đưa, Hách Liên Tuyết ngẩng đầu, vươn tay cầm lấy chén rượu tinh xảo, trước mặt mọi người, đưa vào trong mũ sa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Rượu ngon." Nàng nói: "Thêm một chén nữa."
Trong viện im lặng như tờ.
Nhất là Triệu Thuỵ và Biện Hành Chu đã ngạc nhiên rớt cằm.