Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 483
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:37
Lượt xem: 52
Đi sắp được hai tháng, trong ba lô của nàng đủ các loại đá, tuỳ tiện dùng bất cứ lúc nào.
Viên đá chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng dưới sự gia trì của nội lực cấp tám, bằng một góc độ cực kì xảo trá và quỷ dị, “bốp” một tiếng đánh trúng trán Triệu Thụy.
Viên đá đánh vào chính giữa mi tâm, sau đó rơi xuống đất cạch một cái, mi tâm của võ sư cấp sáu thình lình sưng to.
Triệu Thụy trừng mắt nhìn, đưa tay lên sờ trán mình thấy đau nhức thì hít một hơi lạnh, hắn lấy lại tinh thần, không khỏi giận tím mặt, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, mắt nhìn lướt qua mọi người trong đình.
"Là ai làm?”
Vẫn không có ai trả lời như cũ.
Chỉ có bả vai Biện Hành Chu run run.
"Biện Hành Chu! Có phải là ngươi làm hay không?” Triệu Thụy tức hổn hển, nhuyễn kiếm đ.â.m về đối phương: “Ngụy quân tử quen thói đánh lén!”
Xương quạt ngăn trở mũi kiếm, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Quạt xếp nhìn như yếu ớt dễ phá, nhưng lại được chế tạo từ thép không gỉ, mười sáu cây nan quạt tạo hình tinh xảo, bên trong có càn khôn.
Thời điểm mũi kiếm đ.â.m tới, ở cán quạt có tia sáng loé lên, đ.â.m thẳng vào mặt Triệu Thụy.
Nhuyễn kiếm mềm dẻo, uốn cong quay về, va chạm với đầu châm nhỏ.
Châm nhỏ rơi xuống đất, bị tiếng mưa gió bao trùm.
"Triệu huynh, chớ có lỗ mãng như thế.” Biện Hành Chu nhếch môi cười một tiếng, đong đưa cây quạt quan sát mấy người Lục Kiến Vi: “Tại hạ là Biện Hành Chu của Tử Vi Đường Võ Lâm Minh, không biết là vị hiệp sĩ nào đã ra tay?”
Võ Lâm Minh?
Lão bằng hữu nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-483.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi không lên tiếng, những người còn lại tự nhiên cũng không trả lời, đều mở to hai mắt nhìn lại Biện Hành Chu, dáng vẻ ta không hề tồn tại ở đây.
"Biện Hành Chu, ngươi chớ giả vờ giả vịt với ta, chắc chắn là ngươi cố ý trêu cợt ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho ngươi dập đầu nhận lỗi!”
Nhuyễn kiếm lần nữa đ.â.m ra, những nơi kiếm phong đi qua băng lãnh khiếp người, hoàn toàn không để ý đến an nguy của những người còn lại trong đình.
Một tiếng khẽ thở dài đột nhiên lọt vào tai.
Kiếm ngừng, gió dừng.
Triệu Thụy đột nhiên thu kiếm hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng ở lan can, ảo não tự trách nói: "Xin lỗi Tuyết Nhi, là do ta quá lỗ mãng, có phải nàng chê ta phiền hay không, ta sai rồi, ta không nên khinh suất.”
"Tuyết Nhi, từ trước đến nay hắn đều thô lỗ vô lễ như vậy, nàng đừng vì hắn mà tức giận đả thương tinh thần, không đáng giá." Biện Hành Chu không tiếc công sức bôi xấu tình địch.
Triệu Thụy: "Ngươi..."
"Mưa tạnh rồi.” Giọng nói của mỹ nhân nhẹ nhàng mềm mại vang lên: “Lục La, đi thôi.”
Thị nữ Lục La trả lời giòn tan, rồi đi theo nàng rời khỏi đình.
Triệu Thụy cũng không có thời gian tranh chấp với Biện Hành Chu, vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Thân ảnh bốn người dần dần biến mất.
"Vừa rồi ta bị sao vậy?” Tiết Quan Hà nghi ngờ nói: “Cảm giác đầu óc mình không nghe sai khiến.”
Nhạc Thù nhíu mày: "Ta cũng vậy. Chẳng lẽ là mị thuật gì?”
"Không phải mị thuật.” A Nại nói: “Người đi cùng với Biện Hành Chu hẳn là Triệu Thụy, nhi tử của Triệu trưởng lão Kình Thiên Điện. Có lời đồn là hai người này mê muội sâu sắc một nữ tử đến trình độ điên dại.”
Lương Thượng Quân phủi m.ô.n.g một cái rồi đứng dậy: “Vị kia chính là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, con gái tông chủ Tiêu Dao Tông, Hách Liên Tuyết.”
"Cho dù là đệ nhất mỹ nhân, nhưng ta đâu có thấy được mặt của nàng, chỉ nghe giọng nói thôi sao lại thất thần? Thật sự không phải mị thuật sao?” Tiết Quan Hà hỏi.
A Nại giải thích: "Hách Liên Tuyết am hiểu âm công, tinh thông các loại nhạc khí, tâm pháp nàng tu luyện đặc thù nên giọng nói cũng biến thành nhạc khí, ngươi thất thần là bởi vì bị âm thanh công kích. Tu vi của nàng không tới nơi tới chốn, còn chưa thể hoàn toàn khống chế cho nên khi ở bên ngoài rất ít khi mở miệng.”