Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 479
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:24
Lượt xem: 53
"Ngươi đi rồi, khách điếm bảo vệ ta và sư phụ như thế nào?” Bạch Quả nhanh nhẹn hỏi.
Lục Kiến Vi nháy mắt mấy cái với nàng: “Bí mật.”
Bạch Quả: “...”
"Được.” Viên Quỳnh đồng ý rất dứt khoáy: “Cứ làm theo lời Lục chưởng quầy lời nói đi.”
Hai người lập khế ước.
Viên Quỳnh là y sư cấp sáu của Thần Y Cốc, cứ như vậy trở thành y sư toạ trấn của Bát Phương khách điếm.
Hành động của nàng có lẽ sẽ khiến Thần Y Cốc bất mãn, nhưng Thần Y Cốc không thiếu một y sư cấp sáu như nàng, hơn nữa đa số các y sư đều hành tẩu trong giang hồ.
Thần Y Cốc sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà đối đầu với Bát Phương khách điếm.
Viên Quỳnh tinh thông các chứng bệnh về kinh mạch, với các chứng bệnh khác cũng có đọc lướt qua, chữa bệnh cho dân chúng bình thường và giang hồ khách vẫn dư xài.
Lục Kiến Vi yên tâm giao khách điếm cho Trương bá, Vân Huệ và Viên Quỳnh, mang theo nhóm tiểu nhị còn lại và chủ tớ Ôn gia, cùng nhau bắt đầu hành trình tiến về Tây Nam.
Tây Nam ở rất xa võ lâm Trung Nguyên, nếu không phải ở đây có tài nguyên thảo dược phong phú thì võ giả Trung Nguyên cũng sẽ không đặt chân vào vùng đất hẻo lánh này.
Từ Giang Châu đến Tây Nam, nếu như ra roi thúc ngựa, phỏng chừng cũng phải mất hơn một tháng, nếu xe ngựa đi chậm thì cần ít nhất hai tháng.
Đây là còn chưa tính đến thời gian nghỉ ngơi giữa chừng.
Hành trình đi qua Chương Châu, Ngô Châu, Kinh Châu, Thục Châu, Kiềm Châu cùng Điền Châu, mục đích của bọn họ là Đạt Đạt Thành của Điền Châu.
Tiền triều trước đó, Điền Châu không gọi là Điền Châu, mà là khu vực cách xa Trung Nguyên, không được đưa vào bản đồ triều đại.
Thời tiền triều, Điền Châu chủ yếu do bộ lạc tự trị, nơi đó có hơn ngàn thôn trại to nhỏ, các thôn trại khác nhau hình thành bộ lạc có quy mô khác nhau, do thành viên trong bộ lạc tuyển chọn người lợi hại nhất làm thủ lĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-479.html.]
Phong tục tập quán như vậy đã được duy trì gần một ngàn năm, lúc Khởi triều mở mang bờ cõi đã đặt nơi này vào bản đồ hành chính, nhưng mà qua mấy chục năm, Điền Châu vẫn bảo lưu chế độ bộ lạc như cũ.
Bởi vì quá mức xa xôi, ngoài tầm với của triều đình nên lực chấn nhiếp của thủ lĩnh bộ lạc ở Điền Châu vượt xa ảnh hưởng của quan phủ.
Đạt Đạt Thành cũng không phải là thành trấn được thành lập sau khi lập Khải triều.
Điền Châu có rất nhiều dược liệu, nhất là bên trong Hồn Đoạn Lĩnh có vô số thảo dược quý hiếm, dẫn đến rất nhiều khách nhân giang hồ tìm tới.
Cư dân Điền Châu bài ngoại, bọn họ không tin người Trung Nguyên, không muốn để người Trung Nguyên tiến vào thôn trại.
Nhưng người Trung Nguyên có tiền, cũng có hàng hóa mà bọn họ khan hiếm.
Vì để thuận tiện cho giao dịch, song phương đã chọn một nơi bằng phẳng làm chợ phiên.
Dần dà chợ phiên mở rộng thành trấn, lấy tên là Đạt Đạt, trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là “vàng phát sáng”.
Vân Mộng Hạ Vũ
Càng đi về phía Tây Nam, đường càng không dễ đi.
Khí hậu Kiềm Châu hay thay đổi, sáng sớm trời xanh mây trắng, đến buổi chiều lại đột nhiên có mây đen che khuất mặt trời, sau đó bắt đầu đổ mưa.
"Chưởng quầy.” Tiết Quan Hà chống vải che mưa lên: “Nơi đây vắng vẻ, trước không có thôn, sau không có cửa hàng, chỉ sợ tìm không được nơi trú mưa ngay.”
Bọn họ đang ở trên một con đường núi, Kiềm Châu nhiều núi non, rừng cây rậm rạp, người ở thưa thớt, quả thật không tìm được chỗ dừng chân.
Lục Kiến Vi kiểm tra bản đồ hệ thống, phát hiện phía trước một dặm có một đình nghỉ mát. Loại địa phương này xuất hiện đình nghỉ mát tương đối quái dị, nhưng còn tốt hơn không có.
Nàng dặn dò nói: "Tiếp tục đi về phía trước.”
Đám người không có dị nghị, mặc áo tơi cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lục Kiến Vi khẽ vén rèm xe lên, nhìn về phía xe ngựa đang đi theo đằng sau.
"Ôn công tử còn kiên trì được không?"
"Đa tạ Lục chưởng quầy quan tâm.” Giọng nói thản nhiên của Ôn Trứ Chi xuyên qua màn mưa, hơi có vẻ nặng nề: "Ôn mỗ không có gì đáng ngại.”