Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 463
Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:52:01
Lượt xem: 45
Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Ta cho rằng, chỉ có bảo vệ tốt mạng của mình mới có thể có nhiều cơ hội làm trọn vẹn chức trách. Nếu ngươi c.h.ế.t sớm, Huyền Kính Tư cũng sẽ không trường tồn.”
Nàng hiểu, hung thủ trong vụ án Cát gia nội lực thâm hậu, ngoại trừ chỉ huy sứ ra không ai có thể làm được.
Ôn Trứ Chi có bất đắc dĩ của hắn, nàng không cách nào đồng cảm, cũng không muốn can thiệp.
Nhưng đối với loại người vì chức vụ mà không tiếc hy sinh bản thân, nội tâm của nàng cũng không thể cứng rắn như sắt được.
"Đa tạ lời khuyên.” Ánh mắt Ôn Trứ Chi mềm mại: “Lục chưởng quầy, Ôn mỗ từng mạo phạm, làm chuyện có lỗi với ngươi.”
"Mạo phạm?”
"Trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một gian khách điếm, trong vòng một đêm đè ép mấy trăm tên võ giả, thủ đoạn thần quỷ khó lường như vậy, khiến thế lực khắp nơi sinh nghi phỏng đoán. Huyền Kính Tư nhất định phải xác minh thế lực sở thuộc, điều tra rõ mục đích và lập trường, cho nên lần đầu gặp mặt, có nhiều đắc tội.”
Lục Kiến khẽ nhướng mày: "Bây giờ đã tìm ra chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vẫn chưa.” Ôn Trứ Chi lắc đầu, giọng điệu cực chậm: "Nhưng đã không cần thiết nữa.”
"Vậy sao?”
"Ừm.”
Lục Kiến Vi gật đầu: "Nếu đã như thế thì ngươi mau nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi!”
"Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi nói: “Lúc trước Tống Nhàn tự bạo, ngươi vốn có thể tự lo cho thân mình, lại lựa chọn bảo hộ hơn mười người trong khách điếm; ngày đó ở Quy Hạc Cư cũng chưa từng vứt bỏ những người bị hại còn lại. Lòng dạ và khí phách như vậy, Ôn mỗ cảm phục.”
Lục Kiến Vi dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng được người ta khen ngợi lòng dạ và khí phách, không thể không nói, nàng có chút vui vẻ.
Mặc dù làm việc tốt cũng đã nhận được lợi ích thực sự, nhưng không ai nguyện ý từ chối hoa tươi và tiếng vỗ tay cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-463.html.]
Huống chi, lời này lại xuất phát từ miệng của một “nhân viên công chức" vô tư cống hiến.
"Quá khen.” Lục Kiến Vi khẽ quay người đi: "Ôn công tử, trong lúc tĩnh dưỡng kiêng kỵ suy nghĩ nhiều.”
"Được, Ôn mỗ đã nhớ kỹ.”
Chủ tớ Ôn gia lại ở lại khách điếm.
Bọn tiểu nhị đều đã tập mãi thành thói quen, vui vẻ nhất không ai khác chính là Nhạc Thù và Tiết Quan Hà.
Một đêm qua đi, khí sắc Ôn Trứ Chi đã chuyển biến tốt đẹp, vết bỏng rộp trên khóe miệng A Nại cũng tiêu tan, lại khôi phục hoạt bát như ngày xưa.
Lục Kiến Vi ở trong phòng kiểm tra lại tâm đắc y học của Đậu Đình, suy nghĩ xem nên công bố quyển y thư này như thế nào.
Nếu như lấy danh nghĩa của nàng để tuyên bố thì cho dù có phải là việc thiện hay không, đều sẽ bị người ta chỉ trích.
Nàng không muốn trở thành đề tài bàn tán trong miệng người khác.
Nhưng nếu tuyên bố nặc danh thì sẽ càng dấy lên lời đồn và ngờ vực vô căn cứ, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống y sư tham lam chiếm làm của riêng.
Y thuật của Đậu Đình có rất nhiều nội dung có thể áp dụng chữa cho các chứng bệnh thông thường, không hoàn toàn nhắm vào khách nhân giang hồ, mà đối với bệnh nhân bình thường cũng rất có ích.
Chỉ cần có đại phu học được một nửa y thuật trong y thư, sẽ có thể chữa khỏi cho càng nhiều bệnh nhân.
Nhưng làm thế nào để hợp lý hoá sự xuất hiện của nó trước mặt người đời đây?
Lục Kiến Vi chỉ có có thể nghĩ đến quan phủ.
Giang hồ hiểm ác, mặc dù quan phủ cũng chưa chắc có bao nhiêu thanh minh, nhưng từ thế cục trước mắt xem ra, hợp tác với quan phủ càng có lợi hơn so với thế lực giang hồ.
Thế lực khắp nơi trong giang hồ, bất kể là Thiên Lí Lâu, Hắc Phong Bảo, hay là Võ Lâm Minh, Thần Y Cốc, tất cả đều có nội tình thâm hậu, cường thế hơn nàng rất nhiều.
Nếu như trước đó bọn hắn thật sự động tay động chân với nàng, cho dù nàng có đạo cụ khách điếm chống đỡ, cũng chỉ có thể chống đỡ trong một thời gian rất ngắn… Căn bản không đủ tiền để tiêu hao.
Không động thủ với nàng, một là bởi vì kiêng kỵ sư môn "thần bí" của nàng, hai là tạm thời không cần thiết.