Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 445
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:22
Lượt xem: 44
Nếu thư viện Lô Châu thực sự có làm điều này, vậy thì bọn họ sẽ kẻ thù truyền kiếp của võ lâm, không ai muốn trở thành chất dinh dưỡng của kẻ khác.
Thượng Quan Dao sửng sốt một chút, đột nhiên lắc đầu kịch liệt.
"Không thể nào, chuyện này không thể nào!"
Tiểu Đào cũng há hốc miệng, hít hà một hơi, sợ tới mức không còn tâm trạng ăn quà vặt.
"Thập Nhị, thư viện sẽ không làm loại chuyện như vậy, thật sự không có." Trnog mắt Thượng Quan Dao tràn đầy lo âu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Lục Kiến Vi nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục xem."
"Nếu như ngươi có thể chữa khỏi chứng bệnh này, tại sao lại nhắm mắt làm ngơ trước nhiều võ giả bị thương như vậy?"
"Đúng vậy, không phải nói Thần Y Cốc không có cách trị sao?"
"Người ta đều nói Đậu y sư của Thần Y Cốc thương người, bây giờ xem ra thật sự là mua danh chuộc tiếng."
Đậu Đình nói: "Các ngươi thì biết cái gì! Các ngươi biết điều trị một lần phải hao phí bao nhiêu dược liệu và tâm lực không? Ta mới không ngu ngốc giống như Lâm Tòng Nguyệt, phải gánh trên người tính mạng của một lũ ngu xuẩn các ngươi."
"Ngươi có ý gì?"
"Y giả nhân tâm, thế mà ngươi lại nói ra những lời như thế này!"
"Đậu Đình, lúc trước ta nhìn lầm ngươi rồi!"
Sắc mặt của mọi người trong Thần Y Cốc càng thêm đen.
Sau ngày hôm nay, danh tiếng của Thần Y Cốc nhất định sẽ tụt dốc không phanh, không còn sót lại một chút mặt mũi nào.
Làm thế nào mà giẫm phải thứ cứt chuột này?
Viên Quỳnh ổn định tinh thần rồi lập tức phân tích được ý thứ thâm sâu trong đó, trong lòng tràn đầy kinh ngạc khiến nàng buột miệng thốt ra.
"Đậu Đình, ngươi nói Lâm Tòng Nguyệt gánh tính mạng trên người là có ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-445.html.]
Mặc dù thanh danh của Lâm Tòng Nguyệt không tốt nhưng y thuật lại rất đáng khen ngợi.
Nếu không phải năm đó suy nghĩ sai lầm, nàng cũng sẽ không rơi vào kết cục bi thảm đến thế.
Việc nàng là thiên tài là điều không thể nghi ngờ.
Đều là nữ tử, Viên Quỳnh vừa kính nể y thuật của nàng, vừa tiếc hận cho những gì nàng gặp phải, tiếc nuối khi nàng sa ngã.
Nếu như sự việc năm đó còn có ẩn tình nào khác thì tên đao phủ tạo thành ván cờ như vậy xứng đáng xuống tầng thứ mười tám địa ngục.
Nàng nhìn chằm chằm Đậu Đình với thần sắc lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đậu Đình trào phúng cười: "Ta cũng chưa nhìn thấy người nào ngu xuẩn như vậy, rõ ràng không phải do nàng hạ độc, nàng lại nhất quyết ôm vào người mình, cố gắng hết sức để cứu những người đó. Nhưng mà đám ngu xuẩn đó nào có hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cả đám bọn chúng thật sự tin vào những lời đồn đại, đưa nàng trở thành nữ ma đầu tàn nhẫn độc ác."
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngừng thở, bởi vì chân tướng không thể tưởng tượng được này.
Bạch Quả lanh lảnh hỏi: "Lời đồn đại gì?"
"Người đời đều cho rằng Lâm Tòng Nguyệt bởi vì ghen tuông mà hạ độc trượng phu và tình nhân, nhưng không ai biết, độc đó là do ta gây ra." Đậu Đình vô cùng đắc ý nói: "Mấy khách nhân giang hồ ngu ngốc đó đều bị ta lừa xoay vòng vòng, bọn họ hoàn toàn không biết Quần Phương Đố thực chất là do ta nghiên cứu chế tạo ra."
Mọi người: "…"
Viên Quỳnh vô cùng thất vọng: "Những kẻ phụ bạc kia cũng là do ngươi hạ độc?"
"Đúng vậy!" Đậu Đình hừ lạnh một tiếng: "Ta dùng mạng sống của trượng phu nàng để đổi lấy phương pháp giải chứng ký sinh, nhưng ngươi có biết nàng nói như thế nào không?"
"Nói như thế nào?"
"Nàng nói nàng có thể tự mình nghiên cứu điều chế ra thuốc giải! Đùa à, độc của ta làm sao có thể dễ dàng bị nữ nhân đó hóa giải?"
Thần sắc của Viên Quỳnh càng lúc càng lạnh băng, quả quyết nói: "Nàng đã làm được."
"Đúng vậy, nàng làm được. Nhưng như vậy thì thế nào? Đỗ Hàn Thu hoàn toàn không thích nàng, thanh danh của nàng đã ô uế, tất cả mọi người ai cũng mắng mỏ nàng, nàng lấy ra thuốc giải thì có ích gì?"
"Cho nên ngươi dùng tính mạng của những người khác để bức hại nàng?"