Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:03
Lượt xem: 57
Lục Kiến Vi suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ không ra lý do đáng tin, chỉ cho rằng Đậu Đình là một kẻ điên có tâm lý ăn may.
Sáng sớm hôm sau, trong cốc đổ mưa, nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống như hạt châu đứt dây, nước mưa rơi xuống vũng nước đọng phát ra tiếng tí tách.
Lục Kiến Vi thay một đôi giày không thấm nước, mặc một bộ quần áo màu xanh lam, rời khỏi Thược Dược Cư trong ánh mắt lưu luyến không nỡ của Thượng Quan Dao và Tiểu Đào.
Hôm qua đã hẹn gặp Đậu Đình ở ngoài cốc để đi cứu chữa bằng hữu của nàng.
Nàng không tin Đậu Đình sẽ như lời người khác nói, là một đại phu không cần báo đáp, bình dị gần gũi.
Chuyện khác thường chắc chắn có nguyên nhân.
Ở trong cốc lão cần giả vờ là một người ôn hòa, chờ tới khi ra ngoài cốc, nói không chừng sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Cho nên nàng có bằng hữu trúng độc hay không cũng không quan trọng.
Lục Kiến Vi tới sớm, che một cây dù trúc đứng chờ ở ngoài cốc.
“Cô nương muốn đi đâu? Không bằng ngồi xe của tiểu nhân, một chuyến chỉ cần mười văn.” Một người đánh xe ngựa dáng vẻ gầy gò tới gần, mắt đậu xanh híp thành một cái khe.
Lục Kiến Vi cười khẽ, vị thần trộm nào đó lá gan thật lớn, còn dám lảng vảng ở trước cửa Thần Y Cốc.
Nàng lắc đầu nói: “Ta đang đợi người.”
“Trời thấy còn thương, nơi này vừa gió vừa mưa, là ai lại nỡ để một cô nương chờ ở đây?”
Người đánh xe ngựa lại tới gần một chút, ánh mắt tầm thường đánh giá gương mặt nàng, gần như là muốn nhìn xuyên qua mặt nạ dịch dung.
Lục Kiến Vi: “Không thể so với ngươi bôn ba vất vả vì kế sinh nhai.”
“Không giống nhau, ta chỉ là một người thô lỗ, cô nương trời sinh xinh đẹp, cốt cách đoan trang, khí chất hơn người, không nên chịu khổ như vậy.”
Lục Kiến Vi: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-432.html.]
Nghe xem, có người bình thường nào khen người khác như vậy sao?
Mặt nạ trong hệ thống thương thành rất vừa vặn, người bình thường khó phát hiện ra, nhưng Lương Thượng Quân giỏi thuật dịch dung, cho dù nhìn không ra mặt nạ được chế tạo từ gì thì cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.
Nếu hắn muốn chuyển đề tài sang thuật dịch dung, Lục Kiến Vi dứt khoát không khách sáo với hắn nữa.
“Lương thần trộm, đốt dược lư có vui không?”
Lương Thượng Quân: “…”
Hắn trừng mắt nhìn Lục Kiến Vi một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, lòng bàn chân như bôi dầu vèo một cái đã chạy xa.
Lục Kiến Vi nhịn không được cười ra tiếng.
“Thẩm tiểu hữu vì sao lại cười?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đậu Đình mặc một bộ quần áo màu trắng đi đến, ôn hòa nho nhã, hai dược phó đi theo phía sau, một người cầm dù, một người xách theo hòm thuốc.
Lục Kiến Vi: “Nghĩ đến bằng hữu sắp khỏi bệnh, ta rất vui vẻ.”
“A?” Đậu Đình vuốt râu cười nói: "Thẩm tiểu hữu tin tưởng ta vậy sao?”
“Y thuật của Đậu y sư ai ai cũng ca ngợi, trên đường ta tới đây cũng đã nghe kể về sự tích của ngài, rất nhiều người tới Thần Y Cốc đều là tìm ngài cứu mạng.”
Đậu Đình lắc đầu thở dài: “Quá khen. Nếu y thuật của ta giỏi như vậy, cũng sẽ không để một người bệnh kéo dài bệnh tình mấy năm.”
“Y sư, Quy Hạc cư sĩ gặp bệnh lạ, nếu không phải ngài, hắn chỉ sợ không sống được đến bây giờ.” Dược phó nói.
“Thôi, không nói tới chuyện này.” Đậu Đình hỏi: "Đôi phu thê cầu dược kia đang ở đâu?”
Dược phó: “Đợi ngài khám bệnh xong, tiểu nhân sắp xếp cho bọn họ đi Quy Hạc Cư, ngài mỗi lần đi khám bệnh tại nhà cho Quy Hạc cư sĩ đều phải mất vài ngày, nếu đi nơi khác sợ là sẽ chậm trễ thời gian.”
“Được.” Đậu Đình gật đầu, cười nhìn Lục Kiến Vi: "Ta và Quy Hạc cư sĩ quen biết mấy năm, đi khám bệnh tại nhà thường mượn chỗ ở của hắn để chẩn trị cho người bệnh, miễn cho chạy ngược chạy xuôi. Bằng hữu của Thẩm tiểu hữu ở đâu, nếu không ngại thì cùng đi, để ta kịp thời giải độc.”
Trong lòng Lục Kiến Vi có cảm giác khác thường.
Mượn chỗ ở của người khác để tiết kiệm thời gian nàng có thể lý giải, nhưng tính toán chu đáo như vậy thật đúng là hiếm thấy.