Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:55
Lượt xem: 52
Đồng đạo là cái gì?
Lục Kiến Vi cẩn thận đánh giá thân hình và cảm ứng đẳng cấp nội lực của hắn.
Thật trùng hợp.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngươi là người châm lửa dược lư?” Nàng đổi giọng hỏi.
"Đúng vậy, ta đến tìm thuốc, ngươi tới làm gì?” Người nọ nhìn mặt nàng: “Không phải ta lắm miệng, nhưng thuật dịch dung này của ngươi đúng là chẳng ra làm sao cả.”
Lục Kiến Vi: “...”
Cảm tạ Lương Thượng Quân đã thay nàng trì hoãn thời gian, nhưng vào lúc này, nhà vệ sinh cũng không an toàn nữa.
Nàng quyết định thật nhanh, nói một câu "phối hợp với ta", sau đó tay không đánh choáng hắn rồi nhảy cửa sổ ra ngoài.
Trong nháy mắt lật cửa sổ, nàng thay đổi mặt nạ, áo khoác màu xanh trở lại ba lô hệ thống, nàng lần nữa trở thành Thẩm Thập Nhị mặc một bộ y phục trắng, xuất hiện trước mặt người khác.
Ở bên ngoài khu nhà vệ sinh, Đậu Đình và hộ vệ đang vây quanh.
Lục Kiến Vi phản ứng thần tốc, chỉ vào bên trong.
"Có kẻ biến thái!”
Đậu Đình nheo mắt lại, cẩn thận dò xét.
"Thẩm cô nương, sao ngươi lại ở đây?”
Lục Kiến Vi buồn bực: "Đây không phải nhà vệ sinh sao? Ta không thể tới?”
"Cũng không phải.” Đậu Đình phân phó hộ vệ: “Đi vào lục soát.”
Mặc dù dáng người và màu sắc y phục đều không khớp, nhưng không chừng y phục vừa thay ra đang ở trong nhà vệ sinh.
Về phần đường nét khuôn mặt, thân ảnh kia có khinh công cực kì tinh diệu, tốc độ cực nhanh, cũng có khả năng lão đã nhìn lầm.
Thẩm Thập Nhị này, nhìn qua không có nội lực, nhưng lại có thể trở thành bằng hữu của Thượng Quan Dao vốn đã rất kỳ lạ rồi.
Đậu Đình định thăm dò thăm dò nàng, tiếc rằng nàng là khách nhân của Viên Quỳnh, không thể tùy tiện ra tay.
Lão híp mắt dò xét khuôn mặt Thẩm Thập Nhị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-426.html.]
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, tuy lão không có thuật dịch dung, nhưng không có thuật dịch dung nào có thể thoát khỏi ánh mắt của lão, gương mặt này không hề có vết tích dịch dung.
Lão đã từng gặp Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm, không có đường nét nào giống Thẩm Thập Nhị này cả.
Chẳng lẽ là lão suy nghĩ nhiều?
Không bài trừ khả năng Lục chưởng quầy am hiểu thuật dịch dung.
Nhưng một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, nội lực đã sâu không lường được, còn tinh thông y thuật, nếu lại thêm một dịch dung thuật, chẳng phải là làm cho võ giả toàn giang hồ xấu hổ sao?
Trong thâm tâm Đậu Đình loại trừ suy đoán này.
Hộ vệ đi vào điều tra một lát, không phát hiện ra gì, chỉ đưa nam nhân ngất xỉu ở bên trong ra.
Nam nhân này có tướng mạo bình thường, mặc áo vải thô, vừa nhìn đã biết là hạ đẳng làm công việc kham khổ.
"Chính là hắn!” Lục Kiến Vi tức giận nói: “Hắn đột nhiên xông vào, nếu không phải ta nhanh chân, chẳng phải là... Đồ biến thái!”
Các vị khách đúng lúc xúm lại.
Thượng Quan Dao nghe thấy như vậy thì vội vàng dẫn Tiểu Đào chạy tới, muốn nắm tay Lục Kiến Vi an ủi.
"Ta chưa rửa tay.” Lục Kiến Vi nói.
Tay dừng lại giữa đường, Thượng Quan Dao khó xử cau mày.
Nếu nàng lui lại thì Thập Nhị có thể trách nàng, ghét bỏ nàng hay không? Nếu nàng không lùi, thật sự không qua được cửa ải trong lòng.
Lục Kiến Vi lại nói: "Ta không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút thôi.”
"Vậy là tốt rồi.” Thượng Quan Dao thuận thế thu tay lại, căm phẫn nói: “Tiểu Đào, đánh hắn!”
Tiểu Đào lập tức xắn tay áo lên, nhưng lại bị hộ vệ ngăn lại.
"Các ngươi làm gì đấy? Hắn khi dễ bằng hữu của ta, ta muốn báo thù cho bằng hữu!”
Đậu Đình hòa ái nói: "Tiểu Đào cô nương, có lẽ người này có liên quan đến việc dược lư bị thiêu, ta muốn hỏi hắn mấy vấn đề trước, chờ hỏi xong, ngươi lại đánh cũng không muộn.”
"Tiểu Đào.” Ánh mắt Viên Quỳnh ra hiệu cho nàng lui ra.
Tiểu Đào quay đầu lại nhìn Thượng Quan Dao, thấy nàng gật đầu mới không tình nguyện trở lại bên cạnh nàng.
"Dám khi dễ bằng hữu của ta, xem lát nữa ta có đánh cho hắn nhừ tử không.”
Lục Kiến Vi: Xin lỗi Lương thần trộm.