Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:43
Lượt xem: 51
"Không có chuyện đó!" Người nam nhân vội vàng phủ nhận: "Ta thấy một hài tử bắt nạt người khác nên tiến lên ngăn trở, trưởng bối của hài tử kia lại hạ độc hài tử của ta. Chúng ta thật sự không làm chuyện xấu!"
"Sớm biết như vậy lúc trước chúng ta đã không xen vào chuyện của người khác rồi!" Phụ nhân ôm tã lót của hài nhi, khóc thút thít.
Nam nhân thở dài im lặng, không biết biết nên trả lời thế nào.
Mong muốn ban đầu khi hắn học võ chính là hành hiệp trượng nghĩa, tiếc rằng lại liên lụy đến hài tử nhà mình, nhớ tới đủ loại chuyện xưa, trong lòng vô cùng nặng nề, còn xen lẫn chút oán giận .
Làm chuyện tốt nhưng lại nhận được ác báo.
"Vừa vặn ta cũng đi Thần Y Cốc cầu y." Lục Kiến Vi lập tức kéo tinh thần của họ trở lại: "Nhưng ta cũng không rõ y sư của Thần Y Cốc, hai vị dự định tìm vị y sư nào? Đi là có thể trị hết sao?"
"Cô nương nghĩ cũng tốt quá rồi đó." Một khách nhân giang hồ khác chậc một tiếng rồi lắc đầu: "Muốn được y sư của Thần Y Cốc ra tay, hoặc là có người quen dẫn vào, hoặc là có lễ vật lớn đả động được y sư, nếu không chỉ có thể do y đồ chẩn trị, nếu may mắn, bệnh của ngươi là bệnh lạ khiến các y sư hứng thú, may ra bọn hắn mới có thể ra tay cứu trị."
"Phụt, cái này rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh?" Có người cười nói: "Nếu là bênh lạ, y sư trị không hết thì thế nào? Sẽ do Y Thánh ra tay sao?"
"Ngươi là Võ Vương hay thân thích? Để Y Thánh ra tay cứu ngươi, nghĩ cũng hay lắm đấy!"
Lục Kiến Vi hơi lo lắng nói: "Nếu y đồ không cứu được, y sư lại khinh thường ra tay, chẳng lẽ phải chờ c.h.ế.t sao?"
"Cô nương, ngươi cũng đừng gấp, không phải tất cả y sư của Thần Y Cốc đều tự cao tự đại, cũng có những y sư có tính tình tốt nguyện ý ra tay."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi khẽ híp mắt hỏi: "Xin hỏi là vị y sư nào, sau này ta có thể trực tiếp đi cầu xin hắn giúp đỡ hay không?"
"Ha ha, người kia nhất định là Đậu trưởng lão, lão trị bệnh cứu người đều là xem nhãn duyên, có đôi khi thu tiền xem bệnh rất cao, có đôi khi lại không thu tiền xem bệnh, chỉ lấy vài món không đáng tiền. Chỉ có điều nếu cầu lão cứu mạng, thì cô nương à, cho dù lão đồng ý cũng phải mất thời gian khá lâu."
Đậu trưởng lão?
Là Đậu trưởng lão mang tiền chuộc Đỗ Hàn Thu với nàng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-418.html.]
Lục Kiến Vi tỏ vẻ xoắn xuýt: "Ta suy nghĩ lại đã."
Nói xong thì xoay người lại.
Thượng Quan Dao dịu dàng an ủi nàng: "Thập Nhị, ngươi tin ta đi, chờ khi đến Thần Y Cốc ta sẽ dẫn ngươi đi tìm dì Viên, nàng cũng là y sư trong cốc, vô cùng lợi hại."
"Vậy thì xin nhờ A Dao." Lục Kiến Vi lộ ra tươi cười.
"Thuận tay mà thôi, ngươi đừng khách khí như thế." Đôi con ngươi thanh thuần tràn ngập tò mò của Thượng Quan Dao nhìn qua nàng: "Vừa rồi ngươi thật lợi hại, dùng cách gì khiến hài tử dừng khóc vậy?"
Lục Kiến Vi trả lời: "Là một phương pháp dân gian."
"Quê ngươi ở đâu? Cách Lô Châu có xa không?"
"Rất xa."
"Ồ." Thượng Quan Dao thông minh, nhìn ra được nàng chỉ trả lời qua loa nên nói thẳng: "Thập Nhị, có phải ngươi không muốn kết giao bằng hữu với ta không?"
"Không có." Lục Kiến Vi hơi cụp mắt xuống: "Gia thế nhà ta bình thường, ngươi thì khác, ở Lô Châu chắc ngươi còn có rất nhiều bằng hữu xuất sắc."
"Thập Nhị!" Thượng Quan Dao vội vàng nói: "Ngươi không cần phải coi nhẹ mình, huống chi ta kết giao bằng hữu cũng chẳng quan tâm đến gia thế, ta cũng không có bằng hữu gì nhiều."
Tiểu Đào vừa gặm đùi gà vừa gật đầu.
"Tiểu thư luôn ở nhà, đúng là không có bằng hữu gì. Thập Nhị, chúng ta sẽ không xem thường ngươi chỉ vì gia thế, ngươi đừng tự ti."
Lục Kiến Vi: "...."
Nàng ngẩng đầu, nói xin lỗi: "Là ta lỗ mãng, A Dao, Tiểu Đào, cảm ơn các ngươi."
Nàng thật lòng xin lỗi, phải lợi dụng các ngươi để vào cốc rồi.
Đối mặt với ánh mắt chân thành của Thượng Quan Dao, Lục Kiến Vi hiếm khi chột dạ.