Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:59
Lượt xem: 59
"Ngươi lớn hơn nàng ta...." Lục Kiến Vi nói tới đây thì im bặt.
Thượng Quan Dao cười nói: "Ta lớn hơn nàng ba tuổi, nàng mười bảy, ta hai mươi. Thập Nhị, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Lục Kiến Vi đã không nghe rõ nàng nói cái gì.
Ngay lúc vừa rồi, sau khi lời nói của Tiểu Đào rơi xuống, Tiểu Khách lập tức nói một câu mà nàng đã chờ từ lâu...
"Vi Vi, chúc mừng ngươi thu hoạch được hữu nghị của võ giả cấp năm, thương phẩm đặc biệt được mở ra, quy tắc giao dịch mời xem cụ thể."
Quá bất ngờ, đột nhiên khiến nàng không biết nên bày tỏ tâm trạng của mình thế nào.
"Tiểu Khách, ta rất muốn biết, tình hữu nghị này của ngươi được phán định như thế nào?"
Lục Kiến Vi thực sự không tin Tiểu Đào đã coi nàng là tri kỷ.
Cái này cũng quá nhanh rồi.
Tiểu Khách hoài nghi: "Không phải vừa rồi nàng đã nói rồi sao? Ngươi là bằng hữu của nàng."
"Chỉ với cái này?"
"Chỉ với cái này."
"Ta nhớ Lam Linh cũng nói như vậy."
"Ta không ngốc, có thể phân biệt ra được cái nào thực tình cái nào giả ý."
Lục Kiến Vi: "...."
Cho nên Tiểu Đào là thật lòng?
"Thập Nhị? Thập Nhị?"
Lục Kiến Vi tỉnh táo lại: "Xin lỗi, mới suy nghĩ đến chuyện của bằng hữu ta, ta lớn hơn ngươi ba tuổi."
"Xem ra ngươi thật sự rất lo lắng cho vị bằng hữu kia." Thượng Quan Dao nắm chặt dây cương: "Thập Nhị, không bằng chúng ta ra roi thúc ngựa, nhanh chóng tiến vào Thần Y Cốc đi."
"Đa tạ A Dao đã thông cảm."
Thần Y Cốc ở phía nam Kinh Châu, từ đường chính cưỡi ngựa phi nhanh, chưa đến hai ngày là có thể đến.
Người đến Kinh Châu cầu y hỏi thuốc rất nhiều, cho nên hai bên đường còncó rất nhiều khách điếm để nghỉ chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-414.html.]
Các nàng không dừng chân ở trong thành.
Hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, ba con ngựa nhanh phi nhanh trên đường lớn ở Kinh Châu.
Phía trước là một tòa khách điếm, bên ngoài viện treo đầy đèn lồng, trong khách điếm cũng đèn đuốc sáng trưng.
Ba người dẫn ngựa đi vào, lập tức có tiểu nhị hỗ trợ buộc ngựa, đưa các nàng đến phòng.
Đang muốn hỏi xem trọ mấy người, phía sau lập tức truyền đến tiếng nói khàn khàn.
"Tiểu nhị, chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi liếc nhìn sang.
Một thiếu niên cao gầy mặc y phục màu đen ẩn nấp trong tối, trên mặt mang mặt nạ.
Mặc dù cố gắng đè thấp tiếng nói, nhưng chạy không thoát lỗ tai của nàng.
Bây giờ Lục Kiến Vi đã là Thập Nhị, mang một gương mặt hoàn toàn khác, cho dù gặp được người quen cũng không sợ bị nhận ra.
Nàng chỉ nhìn một chút rồi thôi.
Mặt nạ đối mặt mặt nạ, ai cũng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng dưới tình huống không ai biết đến bí danh của mình, mình lại biết được tên của người khác, tâm trạng Lục Kiến Vi vô cùng sảng khoái, nội tâm âm thầm tự đắc.
Trong khách điếm đầy khách, chỉ còn một gian phòng.
Ba người không thể không ở cùng một gian, Thượng Quan Dao đưa tiền, Lục Kiến Vi cũng không từ chối.
Võ giả có thể không ngủ không nghỉ mấy ngày, phòng không đủ để ngủ cũng không sao, nàng đả tọa là được.
Thượng Quan Dao không phải võ giả, cơ thể yếu ớt, giường cũng để lại cho nàng dùng, Lục Kiến Vi và Tiểu Đào ngồi trên mặt đất, tu tập nội lực.
Vùng ngoại ô vào đêm rất yên lặng, tất cả đèn đuốc trong khách điếm đều được dập tắt, tất cả mọi người đều chìm trong bóng đêm.
Màn đêm tối đen lập tức phóng đại ngũ giác của mọi người.
Một tiếng khóc nỉ non bén nhọn đột ngột vang lên, trở thành tiếng kêu khiến người ta không rét mà run trong đêm đen.
Tiếng khóc nỉ non truyền từ phía tây của lầu hai, nương theo tiếng khóc là tiếng của một nam một nữ, phụ nhân đang có xu hướng sụp đổ bởi lời dỗ dành.
"Phiền chết, có thể câm miệng cho ông đây không!" Có người bất mãn lên tiếng gào lên: "Còn không im miệng, ông sẽ để hắn vĩnh viễn không nói được tiếng nào nữa!"
"Từ lúc vào cửa đã bắt đầu khóc, tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi một lát, bây giờ lại khóc, còn để người khác ngủ hay không vậy?"