Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 400
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:15
Lượt xem: 30
Lục Kiến Vi xoay người đi xuống lầu, làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Lam Linh.
"Lam cô nương, nếu như ngươi thiếu tiền, ta có thể cho ngươi mượn." Trần Huy thò đầu ra khỏi phòng.
Đôi mắt đẹp của Lam Linh xoay chuyển: "Mượn?"
"Nếu là một trăm lượng, ta sẽ cho, nhưng mà lúc trước ta nhất thời xúc động, đã tiêu hai mươi vạn, còn cho một ngàn lượng nữa, e là trở về khó giải thích với cha ta."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Miễn đi." Trong lòng Lam Linh trợn mắt, dáng người thướt tha đi xuống lầu.
Trần Huy nhanh chóng đuổi theo hỏi: "Lam cô nương, trường kỷ hôm qua ta đưa cho ngươi thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
"Vậy là tốt rồi." Trần Huy đi theo sát nàng: "Lam cô nương, ngươi định ở lại đây trong bao lâu?"
"Bổn cô nương ở lại bao lâu thì có liên quan gì đến ngươi?" Lam Linh bực bội gắt hắn, một ngàn lượng cũng không nỡ bỏ ra, không có tư cách nói chuyện với nàng.
Nàng tăng nhanh cước bộ, bỏ lại tên bám đuôi phía sau.
Trần Huy còn muốn tiếp tục đuổi theo, lại bị A Nại ngăn lại.
"Ngươi mau tránh ra!"
Vóc người của A Nại cao gầy, cơ thể cao hơn hắn, khoanh tay trước n.g.ự.c hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự thích nàng ta?"
"Có liên quan gì đến ngươi?" Trần Huy trừng hắn, đầu óc đột nhiên nghĩ ra cái gì: "Chắc ngươi không muốn cướp người với ta đâu nhỉ?"
A Nại trố mắt một lát, không khỏi cười ha ha.
"Ngươi đừng chọc ta cười nữa, ta ngăn ngươi lại chính là muốn nói cho ngươi biết, Lam cô nương của ngươi năm nay đã gần bốn mươi rồi, nếu như ngươi còn thích nàng, ta sẽ không ngăn cản ngươi."
"Ngươi nói bậy!" Trần Huy không thể tin được.
A Nại khoát khoát tay: "Tùy ngươi, ngươi coi như ta nói vớ vẩn cũng được."
Hắn tiêu sái xoay người bỏ đi, ngay cả câu giải thích cũng không có.
Trần Huy ngây ra như phỗng.
Hắn vẫn không muốn tin nữ tử xinh đẹp như vậy lại có thể ngang tuổi với mẫu thân hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-400.html.]
"Thiếu gia, nghe nói võ giả có thuật bảo trì nhan sắc, thoạt nhìn nàng không khác gì nữ tử bình thường, ta cảm thấy Ôn Nại không có nói dối." Gã sai vặt thấp giọng khuyên nhủ.
Trần Huy: "Không được, ta phải đi hỏi rõ ràng."
Hắn vừa mời ăn cơm, vừa mời phẩm trà, còn tự mình mua trường kỷ tặng cho nàng, trả giá nhiều như vậy, hắn lại nhận được kết quả này?
Không cam lòng!
"Lam cô nương, xin hỏi năm nay ngươi đã được bao nhiêu xuân xanh?"
Lam Linh là võ sư cấp sáu, A Nại lại không né tránh nàng, cố nhiên đã nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai bọn họ.
"Hỏi tuổi của cô nương nhà người ta thật sự rất bất lịch sự, chẳng qua, nể tình ngươi đã tặng trường kỷ cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Trần Huy tràn đầy chờ mong.
Đôi môi đỏ mọng của Lam Linh hé mở: "Khi ngươi còn ở trong tã lót, dáng vẻ của ta chính là như này."
"…"
Trần Huy la lên một tiếng, quay đầu chạy lẹ.
"Chậc chậc." A Nại lắc đầu đánh giá: "Thật là không chịu nổi khảo nghiệm."
Đỗ Hàn Thu không hiểu tại sao người trong khách điếm đã dùng đồ ăn sáng mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Chẳng phải trùng đã hạ độc trong giếng rồi sao?
Trong lòng hắn nôn nóng, liên tục nhìn vào trong thính đường.
"Nhìn cái gì đó?" Tiết Quan Hà đi tới, nhếch miệng cười nói: "Đứng lên, chưởng quầy muốn gặp ngươi."
Tiết Quan Hà nắm sợi dây thừng, nhấc Đỗ Hàn Thu lên, kéo vào thính đường.
Trong thính đường chỉ có chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm.
Lục Kiến Vi cầm sách trong tay, không buồn ngẩng đầu lên, sai bảo A Điều lên cho hắn uống thuốc.
Chuyện này A Điều cực kỳ thành thục, lẹ tay nhét một viên thuốc vào miệng Đỗ Hàn Thu.
Sau khi Lục Kiến Vi dựa vào Xuân Thu Dược Kinh điều chế ra thuốc, nàng lười đặt tên cho nó, vừa rồi Lam Linh có nhắc đến viên thuốc khiến cho người khác nói thật, nàng cảm thấy rất thích hợp liền quyết định đặt tên cho nó là Sưởng Tâm Phi.
"Các ngươi cho ta ăn gì?" Đỗ Hàn Thu tức giận hai mắt sung huyết, kêu gào hỏi.