Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:51
Lượt xem: 63
"Mười năm trước, Sài Côn có từng bị thương hay không?” Bình Vu khinh miệt nói: "Ngươi đừng nói không nhớ rõ.”
Huynh đệ Hoắc gia liếc nhau, sắc mặt có vẻ hơi mất tự nhiên.
Bình Vu cười nhạo: "Vì tìm kiếm vũ khí thuận tay cho thiếu bảo chủ, Sài Côn không tiếc g.i.ế.c một tán khách cấp năm, trước khi chết, tán khách kia đã tự bạo, Sài Côn bị trọng thương, được Uông Trì Tiết đang trên đường đi thi trợ cứu, sau đó vì báo ân, lão đã vận dụng thế lực của Hắc Phong Bảo để Uông Trì Tiết có thể thoát tội, cũng phái người nhổ cỏ tận gốc.”
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ai có thể ngờ được thương nhân tơ lụa nổi danh Nam Châu lại từng có giao tình với Tam trưởng lão Hắc Phong Bảo như vậy?
Nếu tuỳ tiện nói láo chuyện này sẽ bị vạch trần ngay, Bình Vu không cần phải bịa đặt như thế.
Nói cách khác, những gì hắn vừa nói rất có thể là thật!
Hảo hữu của Uông Trì Tiết vẫn không muốn tin tưởng việc này là thật.
"Ngươi nói hắn độc hại người nhà của ngươi, khi đó hắn cũng chỉ là một thư sinh, lấy đâu ra độc?"
"Ta nói người nhà ta trúng độc khi nào?” Bình Vu chế giễu lại: “Người mới vừa nói trúng độc chỉ là một vị người qua đường không chút liên quan, thậm chí còn dùng hai chữ “nghe nói”, ngươi tin tưởng điều này không nghi ngờ, lại không tin lời ta nói, có thể thấy được tâm của ngươi đã sớm thiên vị đến mức không thể thiên vị hơn được nữa!”
Hảo hữu ngơ ngẩn, sắc mặt đột nhiên trướng đỏ, căn bản không thể nào phản bác.
Vệ Nam Sơn đúng lúc lấy ra hồ sơ.
"Ta đã tra xét vụ án diệt môn thôn Sở gia, hồ sơ vụ án viết là nạn nhân uống mê dược rồi hôn mê, bị người ta dùng d.a.o cắt đứt cổ mà chết."
Người vừa mới nói “trúng độc" ngượng ngùng cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-384.html.]
"Ta chỉ nghe tin đồn thôi.”
Mọi người có thể hiểu được, tin tức truyền đi, kiểu gì cũng sẽ khác một trời một vực với chân tướng.
Người cứng họng chỉ có hảo hữu của Uông Trì Tiết. Hắn đã xấu hổ cúi đầu xuống, không dám tùy ý đặt câu hỏi nữa.
Có người hiếu kỳ nói: "Mê dược từ đâu ra vậy?”
"Cái này sẽ phải hỏi Thiếu bảo chủ của Hắc Phong bảo rồi.” Bình Vu nhìn về phía huynh đệ Hoắc gia: “Hai vị biết rõ thói quen của Sài Côn, hẳn là biết lão hành tẩu giang hồ thích chuẩn bị mê dược chứ?”
"Phải thì như thế nào?” Hắc Trọng nói: “Khách nhân giang hồ mang mê dược có rất nhiều, chẳng lẽ đều đáng chết?”
Một tiếng cười yêu kiều lại truyền tới từ lầu ba.
"Thật sự là một đám đầu gỗ, người mang mê dược rất nhiều, nhưng mang mê dược được y sư Hắc Phong Bảo đặc chế thì chỉ có người của Hắc Phong Bảo thôi nha.”
Hắc Trọng vẫn không hiểu: "Sài trưởng lão chính là người của Hắc Phong Bảo, mang theo mê dược của Hắc Phong Bảo thì có vấn đề gì?”
"Bởi vì lão từng đưa mê dược cho Uông Trì Tiết.” Bình Vu giải đáp nghi hoặc của hắn: “Đều nói ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo*, Sài trưởng lão không thiếu tiền, đương nhiên là muốn tặng ngân lượng cho ân nhân cứu mạng, chỉ là Uông Trì Tiết tự xưng là quân tử, làm bộ thanh cao, từ chối nhận ngân lượng.”
*Ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng một giọt nước, trả ơn bằng cả suối nguồn, ý chỉ ơn cứu mạng rất lớn, không bao giờ được quên.
Lam Linh nói tiếp: "Uông Trì Tiết nóng lòng đi thi, Sài Côn thì bị trọng thương, trên người không có vật nào khác, đành phải tặng mê dược cho hắn, cũng hứa hẹn coi đây là tín vật, ngày sau hắn có thể dùng vật này để tìm lão hỗ trợ.”
Mê dược đặc chế của Hắc Phong Bảo, đáy bình khắc chữ Hắc Phong Bảo, chỉ cần đến cửa hàng danh nghĩa của Hắc Phong Bảo truyền tin, Sài Côn sẽ có thể nhận được tin tức.
"Đây đều là phán đoán của ngươi!” Hắc Trọng thở phì phò nói: “Lúc ấy không có người ngoài ở đó, tại sao ngươi có thể biết được chuyện này?”
"Ngươi quên ta là ai sao?” Lam Linh cười khẽ: “Thiên Lí Lâu thông hiểu chuyện thiên hạ.”