Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:48
Lượt xem: 53
"Công tử, Lục chưởng quầy nghĩ ra biện pháp này quả thực rất mới lạ, cũng không biết kết quả sẽ ra sao."
Ôn Trứ Chi cúi đầu lật ra một trang sách.
"Đúng là rất đặc biệt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng loại này đặc biệt, cũng chỉ có Bát Phương khách điếm mới có thể làm được.
Tiểu môn tiểu phái không có thực lực chấn nhiếp giang hồ khách, đại tông môn cũng sẽ không chỉ vì một Bình Vu mà chủ trì công đạo.
Lai lịch của Bát Phương khách điếm quá bí ẩn, hình tượng trung lập, lại có Võ Vương cấp chín làm chỗ dựa, bất luận là Hắc Phong Bảo hay là Huyền Kính Tư, hay là giang hồ khách đến đây xem náo nhiệt, đều sẽ nể mặt mũi.
Lục Kiến Vi đảo mắt qua đám người trong viện, lộ ra ý cười nhẹ nhàng.
"Chư vị hôm nay đến đây tham dự là vinh hạnh của tiểu điếm, Lục mỗ xin được tạ ơn.”
Đám người nhao nhao chắp tay đáp lễ, ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng cũng không giấu được lo lắng và tò mò trong mắt, nhìn thẳng vào trong khách điếm dò xét.
Lục Kiến Vi không để vào mắt.
"Bình Vu, đến lượt ngươi tự biện hộ.”
Y phục trắng như tuyết sạch sẽ lướt qua cánh cửa, thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt mọi người.
Hắn ngày thường thanh tú, dáng vẻ phong nhã, không có chút tướng gian ác nào, vô thức làm lòng người sinh hảo cảm.
"Tại hạ Bình Vu, gặp qua chư vị.”
"Là ngươi!” Một người đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: “Ta nhớ được mặt của ngươi, ngươi chính là người đã g.i.ế.c Uông huynh!”
Hắn là phú thương đã tham gia Thương Minh ngày đó, có quan hệ không tệ với Uông Trì Tiết, cực kì thống hận khách nhân giang hồ lạm sát kẻ vô tội.
Hắn biết nếu mình đứng ra nói chuyện có khả năng sẽ bị hung thủ ghi hận, nhưng có Huyền Kính Tư ở đây, lại có nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, hắn đã quên đi sợ hãi.
Công đạo ở trong lòng người, hung thủ g.i.ế.c người nên đền mạng!
Sắc mặt Bình Vu không hề mảy may giận dữ, thậm chí vui vẻ cong mắt lên.
"Là ta giết, nhãn lực của ngươi không tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-382.html.]
"Ngươi!” Quả thực càn rỡ đến cực điểm!
Những phú thương còn lại tham gia phiên điều trần cũng đều trợn mắt mà nhìn, ở trước mặt võ giả, bọn họ chỉ giống như con kiến hôi, tận mắt nhìn thấy Uông Trì Tiết c.h.ế.t thảm, không khỏi sinh ra bi thương và sợ hãi.
Nếu người như vậy không bị trừng phạt nghiêm khắc, sau này an toàn của bọn họ nên bảo đảm như thế nào?
Bách tính xúc động phẫn nộ, nhóm giang hồ khách ở bên xem náo nhiệt.
Quỷ độn thổ nói: "Theo ta thấy, khẳng định trong chuyện này có ẩn tình, có lẽ là người họ Uông kia đáng chết. ”
"Cần ngươi nói sao?”
"Không phải chỉ dùng một chút tiền của ngươi thôi sao, tức cái gì?”
"Đó mà là một chút à?”
"Không phải ngươi cũng xem say sưa ngon lành hay sao hả?” Quỷ độn thổ cấp tốc chuyển di lực chú ý: “Cũng không biết rốt cuộc Bát Phương khách điếm dựa vào được ngọn núi lớn nào, đến cả Thiên Lí Lâu cũng không điều tra ra.”
"Hình như Lục chưởng quầy không ghét Huyền Kính Tư.” Quỷ c.h.ế.t đói nói: “Khả năng là ở ẩn quá lâu, không hiểu rõ từng tông môn trong giang hồ và Huyền Kính Tư, cho nên mới đối xử như nhau.”
"Không sai, ta chưa từng thấy nàng khách khí với ai.” Quỷ độn thổ cảm thán.
Hắc Phong Bảo, Thiên Lí Lâu, thậm chí là Võ Lâm Minh đều đã từng nếm mùi vị thiệt thòi ở chỗ Lục chưởng quầy, ăn xong còn không thể không trưng ra khuôn mặt tươi cười rồi bồi thường tiền.
Chính vì nguyên nhân như thế, Bát Phương khách điếm mới có thể đứng ra tổ chức một buổi điều trần riêng như vậy.
Ba ngày nay, Huyền Kính Tư cũng không phải là không có chuẩn bị chút nào.
Vệ Nam Sơn đưa tay đè tiếng nghị luận ong ong xuống, quay người nhìn kỹ Bình Vu, cao giọng hỏi: "Vì sao ngươi lại muốn g.i.ế.c Uông Trì Tiết?”
"Mười năm trước, hắn hại c.h.ế.t tất cả thân nhân của ta.” Vẻ mặt Bình Vu trở nên lạnh lùng: “Ta g.i.ế.c hắn là thiên kinh địa nghĩa.”
Trong viện xôn xao.
"Cái gì? Uông Trì Tiết g.i.ế.c người?”
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
"Chắc là vì báo thù?”
Vệ Nam Sơn lại hỏi: "Uông Trì Tiết đã chết, ngươi có chứng cớ gì?”