Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 352
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:54
Lượt xem: 45
Sát thủ áo xám chỉ là nghe lệnh làm việc, tình huống cụ thể hơn đoán chừng là hỏi không ra.
“Thẩm vấn là sở trường của ngươi.” Lục Kiến Vi nói: "Ngươi hỏi đi.”
Ôn Trứ Chi gật đầu.
“Tổ chức có bao nhiêu người?”
“Không biết.”
“Ngày thường ở nơi nào?”
“Bàn Mã Sơn.”
“Chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Dương Kỷ Độ?”
“…”
Vẻ mặt của sát thủ dường như có chút khó xử, không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một chữ.
“Đúng.”
Lục Kiến Vi nhướng mày, Dương Kỷ Độ này có lẽ chỉ là một quân cờ, một công cụ hình người cao cấp hơn mà thoi.
Trong nhận thức của sát thủ áo xám, Dương Kỷ Độ đúng là người lãnh đạo tối cao, nhưng dù sao người cũng không phải máy móc, sát thủ ẩn giấu trong bóng tối vốn giỏi nghe ngóng tin tức, có lẽ hắn biết một số chuyện ngoài quy tắc, có chút khác biệt với nhận thức vốn có của hắn, lúc này mới bối rối khó nói.
Ôn Trứ Chi lại hỏi thêm mấy vấn đề, xác nhận sát thủ áo xám nghe lệnh của phó đường chủ Thiên Khôi Đường Dương Kỷ Độ, làm rõ địa vị của sát thủ trong tổ chức, từ đó suy đoán được thực lực tổ chức.
Lục Kiến Vi nghe hiểu.
Sát thủ là võ sư cấp bốn, không phải là lãnh đạo, nhưng cũng coi như tổ trưởng nhỏ, còn có rất nhiều tổ trưởng nhỏ giống hắn.
Sát thủ đuổi g.i.ế.c La Liên Hoàn ngoài Đông Lưu thành là một người cấp sáu, hai người cấp năm, được coi như là thực lực chiến đấu cao nhất trong tổ chức.
Lại bị nàng và Yến Phi Tàng g.i.ế.c chết.
Trách không được Thiên Khôi Đường phải bịa đặt tin đồn về nàng, ắt hẳn trong lòng bọn chúng rất hận nàng.
Kết quả ở Đông Lưu thành bị hố một lần, Song Khê thành bị hố một lần, Giang Châu thành lại bị hố thêm một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-352.html.]
Lục Kiến Vi dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, phó đường chủ Thiên Khôi Đường chắc chắn hận không thể nghiền xương của nàng thành tro.
“Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi ngẩng đầu nhìn nàng: "Có thể giúp ta liên lạc Hàn Khiếu Phong không?”
“Ta?”
“Tình hình hiện tại của ta không thể bại lộ thân phận.” Ôn Trứ Chi chuyển ánh mắt nhìn xuống hai chân.
Lục Kiến Vi thấu hiểu, không ai muốn cấp dưới mang lòng kính trọng nhìn thấy bộ dạng chật vật yếu ớt của bản thân, không chỉ hình tượng bị tổn hại mà còn làm d.a.o động lòng quân.
“Có thể.”
Hàn Khiếu Phong giao sát thủ áo xám cho nàng, tất nhiên cũng để lại phương thức liên lạc. Huyền Kính Tư có cứ điểm ở nhiều nơi, chỉ cần thông qua bồ câu đưa tin ở cứ điểm hoặc dùng phương thức khác là có thể kịp thời truyền tin.
Trong vòng nửa ngày, Hàn Khiếu Phong tự mình tìm đến, đi theo sau là Phùng Viêm.
Sau khi biết Lục Kiến Vi thành công lấy ra cổ trùng trong cơ thể sát thủ, hắn không khỏi sửng sốt, khen tự đáy lòng: “Lục chưởng quầy quả nhiên là thiên tài!”
Hắn vốn không ôm hy vọng, không ngờ lại thành công.
Như thế khoảng cách tới gần sự thật lại càng rút ngắn.
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Ta đút cho hắn một loại thuốc, các ngươi hỏi cái gì, hắn đều sẽ trả lời đúng sự thật.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đa tạ.” Hàn Khiếu Phong ôm quyền, nhìn người đằng sau ra lệnh: "Phùng Viêm, dâng lễ vật.”
Phùng Viêm lập tức nâng hộp tiến lên, trong hộp tất nhiên là chứa tiền.
Ai cũng biết Lục chưởng quầy yêu tiền, đưa tiền chắc chắn sẽ không sai.
Lục Kiến Vi mở miệng: “Việc này cũng không phải là công lao của một mình ta, nếu không có Ôn công tử giúp đỡ, ta cũng không giải được cổ trùng.”
Hàn Khiếu Phong sửng sốt, nhìn xung quanh lại không thấy Ôn Trứ Chi, lập tức nói: “Sau này ta đưa thêm một phần lễ, nhờ Lục chưởng quầy thay mặt Hàn mỗ cảm tạ Ôn công tử.”
“Được.” Lục Kiến Vi mỉm cười nhận lấy hộp tiền.
Huyền Kính Tư có kinh phí nhưng cũng không mấy dư dả, thù lao Hàn Khiếu Phong mang đến cho nàng không quá ba ngàn lượng.
So với tài khoản năm trăm vạn của nàng thật sự không thấm là bao.
Nhưng con muỗi cho dù nhỏ thì cũng là thịt.
Hàn Khiếu Phong mang sát thủ đi, không bao lâu Phùng Viêm lại lần nữa đưa thêm một phần tạ lễ.