Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 348
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:48
Lượt xem: 48
“Mời nói.”
“Ôn gia có thật là nhà giàu số một không?”
“…”
Lục Kiến Vi làm ướt vải sạch để lau ngân châm, lại thu vào túi kim châm, động tác lưu loát mang theo cảm giác nhịp điệu độc đáo.
“Rất khó nói sao?”
“Là thật.” Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng khép vạt áo lại: "Ta chỉ không nghĩ tới là vấn đề này.”
Lục Kiến Vi thu châm xong đứng dậy nói: “Ngươi có tiền như vậy, làm gì mà chẳng được?”
Nếu nàng có thể kiếm tiền cả đời cũng xài không hết, chỉ sợ không có dũng khí để tiếp tục chịu tội.
Lúc nào cũng dùng nội lực để áp chế độc tố, còn phải chịu đựng sự đau đớn do độc tố truyền khắp kinh mạch toàn thân, nàng rất khó tưởng tượng.
Ôn Trứ Chi cười cười: "Lục chưởng quầy quá khen.”
“Tẩu hỏa nhập ma thì sao?”
“Chỉ là lời đồn trong giang hồ.”
“27 tuổi?”
“Năm ngoái 28, năm nay 29.”
Lục Kiến Vi cười khẽ xoay người, để lại một câu.
“Tiền khám bệnh là một vạn lượng, đừng quên.”
Hậu viện, Tiết Quan Hà đưa lưng về phía A Nại, cuộn dây thừng dưới giếng múc nước rửa rau.
“Ngươi và Ôn công tử rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”
Đằng sau không có người trả lời.
Tiết Quan Hà kinh ngạc quay đầu, giật mình thiếu chút nữa làm rơi thùng nước trong tay.
A Nại đang cúi đầu khóc, không một chút tiếng động, từng giọt nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền.
“Ngươi, ngươi đừng khóc.” Hắn buông thùng nước, chân tay luống cuống: "Có gì khó khăn ngươi nói ra, ta giúp ngươi nghĩ cách, ngươi đừng khóc.”
Hắn sợ nhất là nhìn người khác khóc.
Huống chi A Nại bình thường vẫn luôn miệng lưỡi sắc bén, tính tình không phải người dễ dàng chịu thiệt thòi, đột nhiên khóc như vậy, thực sự khiến hắn không ngờ tới.
A Nại khịt mũi, vẫn cúi đầu như cũ.
“Để ta yên, rửa đồ ăn của ngươi đi.”
“Ta thích quan tâm ngươi!” Tiết Quan Hà nhíu mày: "Ta chỉ cảm thấy ngươi cứ khóc lóc như vậy sẽ ảnh hưởng tâm trạng của người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-348.html.]
“Ta lại không ra tiếng, liên quan gì tới ngươi?” A Nại nhịn không được cãi lại: "Cố tình gây sự!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khí thế cãi nhau cường hãn, chỉ có điều thanh âm nghẹn ngào nghe rất đáng thương.
Tiết Quan Hà có chút mềm lòng, nhưng vẫn đ.â.m hắn: “Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết xấu hổ mà khóc, ngươi còn khóc nữa, đợi công tử nhà ngươi trị xong cũng phải chịu đói.”
“Ai cần ngươi lo!”
“Ta mặc kệ, vậy thì ngươi đừng khóc.”
A Nại lau sạch nước mắt, hai mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên.
“Nhìn ta làm gì? Muốn đánh nhau?” Tiết Quan Hà vén ống tay áo lên, khiêu khích nói: "Dù sao nhà ngươi rất có tiền, chỉ là chút tiền phạt nho nhỏ, sợ cái gì?”
A Nại trừng hắn một lúc lâu, đột nhiên phì cười ra tiếng, ném cho hắn một ánh mắt xem thường quen thuộc.
“Thật ngốc.”
“Này!” Tiết Quan Hà cầm lá cải bị dập đánh hắn: "Ta có lòng tốt an ủi ngươi, ngươi vậy mà nói ta ngốc! Ngươi còn có lương tâm hay không!”
“Làm gì có ai an ủi người khác như ngươi? Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận. Ngươi đừng ném lên người ta, dơ muốn chết.”
Tiết Quan Hà ném lá cải xuống, rửa sạch tay, ngồi bên cạnh A Nại, khuỷu tay đặt lên đầu gối, chống cằm nhìn trời.
“Ngươi là bởi vì bệnh của Ôn công tử?”
A Nại rầu rĩ gật đầu.
“Ôn công tử là người tốt, ông trời sẽ phù hộ hắn.”
“Ngươi không hiểu.”
“Đúng đúng đúng, ta không hiểu, xin Ôn Nại tiểu tiên sinh chỉ dạy ta.”
“Cho dù dạy thì ngươi cũng sẽ không biết.”
“Ngươi nói như vậy rất dễ mất bằng hữu!”
“Ngươi không phải bằng hữu của ta?”
“Đó là do ta tâm địa lương thiện.”
“Đúng vậy, cho nên Tiết thiếu gia tốt bụng, có thể tiếp tục rửa đồ ăn của ngươi được không?”
Tiết Quan Hà: “…”
Không nói nữa, sẽ giảm thọ.
Vừa lúc thấy Lục Kiến Vi ra khỏi phòng.
Tiếng mở cửa truyền đến, A Nại bỗng nhiên đứng dậy chạy như bay đến chặn trước tiền viện.
“Lục chưởng quầy, công tử thế nào rồi?”
“Độc tính đã bị áp chế, tạm thời không có gì đáng lo.” Lục Kiến Vi nói: "Nhưng nếu thêm vài lần nữa, Đại La thần tiên cũng không cứu được hắn.”