Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 345
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:44
Lượt xem: 52
Lương Thượng Quân nằm trên nóc nhà vắt chéo chân, nhìn một hồi không khỏi cười nhạo: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ này sao, còn đi phân cao thấp với một con kiến."
"Kiến thì sao?" Nhạc Thù phản bác: "Kiến cũng là sinh linh, nó có cảm giác đặc biệt, nếu ta có thể lừa nó thì cũng có thể lừa được người khác."
"Ngươi...."
"Ngươi mới vừa nói cái gì?" Lục Kiến Vi đột nhiên mở choàng mắt: "Ngươi nói ngươi có thể gạt được kiến?"
Nhạc Thù lập tức ngẩng mặt lên tươi cười: "Đúng vậy, bọn chúng đều rất dễ bị lừa."
"Đúng rồi!" Lục Kiến Vi vỗ tay cười to: "Sao ta lại không nghĩ tới chứ? A Nhạc, ngươi giúp ta một đại ân rồi!"
Nhạc Thù mặc dù không hiểu nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
"Có thể giúp là tốt rồi."
Lục Kiến Vi vội vàng về lại phòng, lật từng phần liên quan đến thực huyết trùng ra.
Cổ trùng và kiến đều không có tư tưởng, chỉ có bản năng. Chỉ cần nàng lừa được cổ trùng, cổ trùng sẽ ngoan ngoãn chui ra ngoài cơ thể.
Không chỉ phải lừa gạt cổ tử, còn phải lừa gạt được cảm ứng của cổ mẫu.
Cho dù là bất kỳ sinh linh nào thì đều có bản năng, bản năng của thực huyết trùng chính là làm bạn với huyết nhục tươi mới.
Hiện tại nó đã ký sinh trong cơ thể người, trừ phi ký chủ bỏ mạng, bằng không nó sẽ không dễ dàng chuyển ổ.
Vậy thì nàng sẽ bày kế khiến nó nghĩ rằng phần huyết nhục nó đang ở đã không còn tươi mới nữa.
Nhưng tử cổ sẽ c.h.ế.t theo ký chủ của nó, nàng không thể làm quá mức được, nếu không tử mẫu sẽ cảm ứng được, tử cổ sẽ lập tức tiến vào tim khiến cho tên sát thủ c.h.ế.t ngay lập tức.
Người làm ra con cổ trùng này, tâm tư quả nhiên kín đáo.
Nhưng làm thế nào để lừa gạt được cổ trùng?
Lục Kiến Vi rơi vào trầm tư.
Ngoài viện bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, có xe ngựa dừng lại.
"Tiết Quan Hà, mở cửa nhanh!"
Là A Nại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-345.html.]
Trong giọng nói tràn ngập lo lắng.
Tiết Quan Hà nhanh chóng đi ra mở cửa viện, vẻ mặt lộ ra mừng rỡ.
"Các ngươi trở về nhanh thế à."
A Nại nhấn mở vách thành xe, đặt thanh gỗ xong lại trèo lên xe, cẩn thận đẩy Ôn Trứ Chi ra, gương mặt tràn ngập lo lắng đi vào trong nội viện, ngửa đầu nhìn về phía lan can lầu ba thì thấy Lục Kiến Vi.
"Bệnh tình công tử trở nặng, Lục chưởng quầy y thuật cao minh, có thể xem giúp công tử ta được không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đưa Ôn công tử lên giường đi." Lục Kiến Vi bình tĩnh quay người, góc áo xẹt qua lan can.
A Nại chẳng biết tại sao cảm giác như lửa đốt trong lòng lập tức được vuốt ve, nội tâm không kìm được cảm thấy vô cùng an tâm.
Giống như chỉ cần có Lục chưởng quầy ở đây, tất cả khó khăn đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Ôn Trứ Chi nghiêng người dựa vào trên xe lăn, hai mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt.
Lục Kiến Vi vừa đi đến gần, hắn đột nhiên ho ra tiếng, giống như là tín hiệu gì đó, sau đó lại liên tục ho mấy hơi, dường như muốn phun hết nội tạng ra ngoài.
"Công tử.... Công tử...." A Nại gấp đến độ hốc mắt đỏ lên: "Lục chưởng quầy, ngươi mau cứu công tử!"
Lục Kiến Vi đưa tay bắt mạch.
Thời điểm ngón tay chạm đến cổ tay, đối phương vô thức co người, hai mắt yên lặng mở ra, bên trong là mờ mịt hỗn loạn.
Thấy là Lục Kiến Vi thì chậm rãi nhắm lại.
"Lục chưởng quầy, làm phiền rồi."
Hắn gian nan phun ra vài chữ, tiếng nói cũng khản đặc.
Lục Kiến Vi không lên tiếng, ấn lên trên mạch tượng của hắn.
Nàng từng nghiên cứu qua vô số mạch đập trên mô hình cơ thể người, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến loại mạch tượng kỳ lạ đến thế này.
Giây trước thì yếu ớt giống như sẽ lập tức c.h.ế.t đi, nhưng một giây sau lại có thể mạnh mẽ trở lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, gần như tinh thần phân liệt.
"Vì sao bệnh tình của công tử nhà ngươi lại nặng thêm?"
A Nại lau nước mắt: "Gặp phải địch nhân, công tử động đến nội tức."
Lục Kiến Vi biết hắn không nói thật.