Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 326
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:17
Lượt xem: 65
Lục Kiến Vi mỗi ngày vẫn chỉ nhận khám cho một người như cũ.
Tới ngày thứ năm, cấp bậc của nàng cuối cùng cũng vượt qua ngưỡng cửa cấp sáu!
Võ giả cấp sáu có thể xưng là cao thủ đỉnh cấp trong giang hồ.
Người Lục Kiến Vi nên cảm tạ nhất chính là Tống Nhàn và sát thủ áo xám ngoài Đông Lưu Thành, cũng nhờ bọn họ cho nàng luyện tập kinh nghiệm.
Hi vọng người “vô tư phụng hiến” như vậy càng ngày càng nhiều.
Lục Kiến Vi vui vẻ xuống lầu, ngồi sau quầy đọc sách.
“Lục chưởng quầy, ngài xem cho nhi tử ta một chút.”
“Lục chưởng quầy, huynh đệ ta lại đau ngực.”
“Lục chưởng quầy…”
Người nhà đưa bệnh nhân từ y quán đối diện sang, không ngừng vo ve bên tai như ruồi bọ.
Không được, không thể tiếp tục như thế này được nữa.
Nàng giơ tay ngăn đám người lại.
“Vết thương của bọn họ không còn trở ngại, chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì vết thương sẽ từ từ khỏi hẳn.”
“Còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, chúng ta không yên tâm.”
“Không sai không sai.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Lục Kiến Vi lãnh đạm: “Thương thế trước mắt của bọn họ chỉ cần tuỳ tiện tìm một y quán trong thành cũng có thể chữa khỏi.”
“Y quán trong thành làm sao biết cách chữa thương cho võ giả?”
“Lục chưởng quầy, y quán nhà khác ta không yên tâm, ta chỉ tin tưởng ngươi.”
“Đúng vậy đúng vậy, hay là ngài lại xem thử một lần nữa đi.”
Lục Kiến Vi gấp sách lại, khoảnh khắc các trang sách va vào nhau, một lực lượng vô hình lấy nàng làm trung tâm nhanh chóng lan ra xung quanh.
Lực lượng uy áp như núi, cực kỳ bá đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-326.html.]
Những võ giả cấp năm cấp sáu nháy mắt bị quét ra ngoài viện.
“Ta mặc kệ các ngươi là do ai phái tới thử ta, người đã được chữa khỏi, chư vị chớ nên tới quấy rầy. Bắt đầu từ hôm nay, khách điếm đóng cửa mười ngày.”
Cửa sân đóng sầm lại, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Đám khách nhân giang hồ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lại bị lực lượng không thể lay chuyển làm cho giật mình, không dám xông vào.
Bọn họ chần chừ một lát rồi tản ra.
Lục Kiến Vi lại ngồi xuống đọc sách.
Nàng vừa đuổi đám khách nhân giang hồ ra ngoài, thứ nhất là để cảnh cáo những kẻ có mưu đồ riêng, thứ hai là để bản thân có thêm thời gian tổng kết kinh nghiệm, củng cố tu vi.
“Vi Vi, tại sao ngươi lại nói những người đó là do người khác phái tới thử ngươi?” Tiểu Khách không hiểu.
Rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường mà.
Lục Kiến Vi giải thích: “Ngươi từng gặp người nhà bệnh nhân đi tìm đại phu nhưng lại để người bệnh ở bên ngoài, bản thân mình chạy vào y quán quan sát trước chưa?”
“Chưa từng.”
“Nhi tử đang chịu đựng thống khổ, bằng hữu sinh tử cận kề, ngươi xem trong số bọn họ có ai thực sự lo lắng không?”
“Cũng đúng.”
“Huống hồ, khi ta điều trị cho bệnh nhân phát hiện bọn họ dùng nhiều cách để giả vờ hôn mê, mục đích là muốn tìm ra phương pháp chữa trị của ta.”
“Khó trách trước mỗi lần trị liệu ngươi đều cho bọn họ uống mê dược.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Ai cũng muốn nắm giữ được kỹ năng này, ta cũng đâu phải đồ ngốc.”
Lựa chọn tiếp tục xem bệnh chẳng qua chỉ bởi vì kiếm tiền và hấp thu nội lực, định học lỏm kỹ thuật của nàng, không có cửa đâu.
Đóng cửa mười ngày, đúng lúc thờ ơ với đám khách nhân giang hồ kia.
Sau khi dành cả ngày để luyện hóa nội lực, cấp độ của nàng đã ổn định ở cấp sáu.
Cấp sáu đến cấp bảy yêu cầu 100.000.000 trị số, đây là khoảng cách không thể vượt qua đối với đại đa số khách nhân giang hồ.
Trừ phi là người có thiên phú, hoặc là thiên chi kiêu tử, bằng không muốn vượt qua cấp bảy đúng là khó như lên trời.
“Tiểu Khách, từ cấp sáu đến cấp bảy cần hơn nửa đời người, từ cấp bảy đến cấp tám tu luyện lại càng khó khăn. Đám Võ Vương kia làm sao làm được?” Lục Kiến Vi muốn tham khảo một chút kinh nghiệm của tiền bối.
Vượt qua tám số không rồi chín số không mà không hấp thụ nội lực của người khác nghe có vẻ vô vọng.