Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:54:16
Lượt xem: 60
Nàng đánh giá La Thắng từ đầu đến chân, thế nhưng vẫn chậm chạp không cất lời.
“Tiền bối có gì phân phó?” La Thắng lễ phép dò hỏi.
Nữ nhân lạnh lùng nói: “Giơ tay ra.”
“Làm cái gì?”
Nữ nhân không kiên nhẫn, trực tiếp bắt lấy cổ tay hắn, một luồng nội lực mạnh mẽ xâm nhập vào kinh mạch La Thắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
La Thắng sửng sốt, đang định chống cự thì nội lực biến mất, nữ nhân buông hắn ra.
“Không ngờ lại chữa khỏi thật.”
Nàng đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại lộ ra chút vui mừng.
Xoay người đi tới thính đường.
Phùng Viêm và La Thắng hoàn toàn bình phục chính là minh chứng mạnh mẽ nhất.
Y thuật của Bát Phương khách điếm quả thật không phải lời đồn.
Thương thế mà Thần Y Cốc có thể chữa, Lục chưởng quầy cũng có thể chữa; thương thế Thần Y Cốc không chữa được, Lục chưởng quầy vẫn có thể chữa.
Các khách nhân giang hồ nghe tin lập tức hành động.
Ai không có vài bằng hữu hân thích bị nội lực tra tấn chứ?
Hắc y nữ nhân và Âm Sơn nhị quỷ hiển nhiên có tầm nhìn xa trông rộng, bọn họ nhanh một bước tới đặt phòng từ sớm, chính mắt nhìn thấy La Thắng từ lúc trọng thương đến khi được khôi phục hoàn toàn, trong lòng vô cùng tin tưởng y thuật Bát Phương khách điếm.
“Lục chưởng quầy.” Hắc y nữ nhân bỏ mặc La Thắng, đi thẳng vào quầy, trịnh trọng nói: "Xin ngươi cứu nhi tử ta một mạng.”
“Trước khi xem bệnh, ta không thể bảo đảm có thể chữa khỏi.” Lục Kiến Vi xưa nay cẩn thận, không cho người khác hy vọng quá lớn.
Nữ nhân nhìn nàng chằm chằm: "Nhi tử ta thương thế tương tự La Thắng, ngươi có thể chữa khỏi cho La Thắng, chắc chắn cũng có thể chữa khỏi cho nó.”
“Bị thương bao lâu rồi? Người làm hắn bị thương là cấp mấy?”
“Chưa tới nửa tháng, cấp sáu.”
Lục Kiến Vi: “Ta không ra ngoài khám.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa nó tới khách điếm.”
“Tiền khám bệnh một vạn lượng, trả trước tiền cọc hai ngàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-325.html.]
Nữ nhân không chút do dự móc ra hai ngàn lượng ngân phiếu.
“Lục chưởng quầy chờ một lúc, ta đi sẽ rồi trở lại ngay.”
Sau khi nàng rời đi, Âm Sơn nhị quỷ cũng tìm tới.
“Lục chưởng quầy, chúng ta tới tìm ngươi cứu người.” Quỷ độn thổ nóng nảy thúc giục: "Quỷ c.h.ế.t đói, còn không mau lấy ra hai ngàn lượng.”
Quỷ c.h.ế.t đói nghe lời lấy tiền.
Lục Kiến Vi cười nói: “Ta một ngày chỉ có thể điều trị cho một bệnh nhân, hơn nữa khách điếm ít phòng, không thể chứa hết được.”
“Chúng ta có thể chờ tới ngày mai.” Quỷ độn thổ đảo mắt: "Đối diện có một y quán, chúng ta dẫn người tới chỗ đó tĩnh dưỡng cũng không tồi.”
Hoạt động “an dưỡng” của Bát Phương khách điếm chính thức khởi động.
Lục Kiến Vi chữa khỏi cho nhi tử của hắc y nữ tử, sau đó lại thanh trừ nội lực cho bằng hữu của Âm Sơn nhị quỷ.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, thanh cấp độ đã gần tới cấp sáu.
Chỉ còn thiếu một chút.
Cùng lúc đó, y quán đối diện nghênh đón đợt khách rầm rộ.
Toàn bộ bệnh nhân không thể ở lại khách điếm đều chuyển đến y quán. Bọn họ ban ngày tới khách điếm tiếp thu trị liệu, buổi tối trở lại y quán nghỉ ngơi, ăn cơm của khách điếm, uống thuốc của khách điếm, sau đó coi y quán thành khách điếm.
Ngươi nghiêm túc sao?
Quán chủ y quán lại ngẩng đầu nhìn biển hiệu một lần nữa.
Không viết sai mà.
Nơi này là y quán, không phải khách điếm!
Đương nhiên hắn và dược đồng không dám nói, cũng không dám hỏi đám khách nhân giang hồ tướng mạo quái dị, hung thần ác sát kia bất cứ điều gì.
Cũng may những người này không quên trả tiền.
Sau vài ngày như vậy, quán chủ gọi dược đồng tới.
“Nếu không chúng ta không mở y quán nữa, đổi thành khách điếm đi.”
Dược đồng vội vàng xua tay: “Không được không được, phụ lão hương thân ở Giang Châu Thành còn đang đợi ngài khám bệnh cho bọn họ.”
“Cũng đúng.” Khuôn mặt quán chủ có chút bi ai: "Nhưng hiện tại ta cũng đâu mở được y quán?”
Dược đồng nghĩ cũng thấy đúng, không khỏi ôm lấy hắn lã chã rơi lệ.
“Khách” của Bát Phương khách điếm càng ngày càng nhiều.