Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:51
Lượt xem: 57
Ở trước mặt Lục Kiến Vi, tôn nghiêm của bọn họ đã không còn sót lại chút gì, những ngày tháng sống tạm bợ trong chuồng ngựa sẽ là sự sỉ nhục mà cả đời này bọn họ cũng không rửa sạch được.
Làm sao mà bọn họ không hận nàng?
Trong giấc mơ hàng đêm, Lục Kiến Vi đều quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết cầu xin sự tha từ bọn họ.
Bọn họ phế bỏ võ công của nàng, cắt đứt kinh mạch của nàng, phá vỡ đan điền của nàng, không cho nàng bất cứ cơ hội nào để chạy thoát.
Để nàng sám hối không biết ngày đêm.
Nhưng khi vừa thức dậy, trước mắt vẫn là phân và nước tiểu cùng lúc bay đến.
Quả thực làm người ta tuyệt vọng không thôi.
"Chưởng quầy, đã rửa sạch sẽ rồi." Trương bá bước nhanh đi tới.
Lục Kiến Vi ném cái xẻng trong tay xuống, xoay người đi vào thính đường.
Nàng không có hứng thú đối với gương mặt thật của thần trộm, điều nàng tò mò chính là, Ôn Trứ Chi muốn đưa thần trộm đi, rốt cuộc là muốn làm gì.
Trong thính đường, Lương Thượng Quân quỳ trên mặt đất, cả người ướt đẫm, đầu tóc vì sũng nước mà hỗn loạn rối tung, đầu gục xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Quan Hà và những người khác tò mò vây quanh đánh giá, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Lục chưởng quầy, đã tháo mặt nạ xuống." Hàn Khiếu Phong chắp tay: "Xác nhận là Thiên Diện Thần Thâu không thể nghi ngờ."
Lục Kiến Vi gật đầu, ngồi xuống ghế, thản nhiên nhìn về phía Lương Thượng Quân.
"Thần trộm đại giá quang lâm là vì chuyện gì?"
Lương Thượng Quân chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình, da mặt trắng như ngọc, ánh mắt tựa sao mai, nốt ruồi trên chóp mũi quả thực như vẽ rồng thêm mắt, đôi môi đầy đặn hơi mím lại, trông cực kỳ xinh đẹp tuấn tú.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Lục Kiến Vi, hốc mắt ửng đỏ như bị bôi nước, uất ức nói: "Lục chưởng quầy, từ lúc gặp ngươi ở Vân Lai khách điếm ta đã vô cùng cảm phục trước phong tư tuyệt diễm của ngươi, ấn tượng trong lòng vẫn mãi không thể quên, ta tới đây chính là vì để làm dịu nỗi khổ tương tư."
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Mỹ nam kế không có tác dụng với ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-308.html.]
Trong lòng nàng chỉ có kiếm tiền.
Nhưng không thể không nói, một tên thần trộm lại trông xinh đẹp như vậy, đúng là lãng phí.
Lương Thượng Quân: "…"
Nữ nhân này không có trái tim!
"Ôn công tử, thần trộm do ngươi mời tới đây, món nợ mà ngươi thiếu ta tính như thế nào?" Lục Kiến Vi làm lơ ánh mắt cầu xin của thần trộm.
Ôn Trứ Chi bật cười: "Lục chưởng quầy cho một con số đi."
"Một người của Võ Lâm Minh hai mươi vạn tiền chuộc, thần trộm thì không đủ tư cách cho nên lấy năm vạn đi."
Ôn Trứ Chi vẫn chưa đáp lại, Lương Thượng Quân đã không kìm được trước.
"Cái gì gọi là ta không đủ tư cách? Ta chính là thần trộm đệ nhất giang hồ, bao nhiêu người muốn bắt ta mà không bắt được, bọn họ tính là cái gì? Chẳng qua là ỷ vào việc có Võ Lâm Minh chống lưng, bản thân họ có thành tựu gì?"
"Lương huynh nói có lý." Ôn Trứ Chi gật đầu: "Năm vạn lượng sẽ tổn hại uy danh của ngươi."
Lương Thượng Quân liếc nhìn hắn một cái: "Ngược lại ngươi rất biết nói chuyện."
"Nếu như ngươi có thể giúp ta làm một chuyện, ta sẽ dùng số tiền không dưới hai mươi vạn để chuộc ngươi, thế nào?"
"Chuyện gì?"
"Trộm đồ."
Lương Thượng Quân: "Không được, ngươi dùng tiền chuộc ta, ta đi trộm đồ giúp ngươi, đến cuối cùng Lục chưởng quầy có được tiền, ngươi có được vật, còn ta có thể có được lợi ích gì?"
"Không có lợi ích, chỉ là nếu như ngươi không muốn thì sẽ phải tiếp tục bầu bạn với đám ngựa."
"Cũng tốt, ít nhất ngựa không có mưu mô nhìn như các ngươi." Lương Thượng Quân từ bỏ chống cự: "Lục chưởng quầy, các ngươi hợp mưu gạt ta tới đây đúng chứ? Ta không chơi nữa, ngươi trói ta đem về chuồng ngựa đi."
A Nại từ bên ngoài chạy vào khịt mũi nói: "Ta thấy là ngươi sợ rồi chứ gì."
"Ta có gì phải sợ?"
"Ngươi sợ ngươi không hoàn thành được yêu cầu của công tử."
Lương Thượng Quân khinh thường: "Thiên hạ không có thứ gì mà ta không thể trộm được. Ngươi đừng hòng khiêu khích ta."