Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:44
Lượt xem: 61
"Lục chưởng quầy, lúc trước khi điều tra vụ án của Hồ Cửu Nương ở Vọng Nguyệt Thành, Hàn mỗ nghe nói đến việc ngài từng chữa trị cho Ngưu Tiểu Hỉ bị nội kình đả thương cho nên mới cố ý mặt dày đến đây cầu khám." Hàn Khiếu Phong khom người bái một lạy.
Thương tích kiểu này, có rất ít người sẵn sàng chấp nhận rủi ro để trị liệu.
Huyền Kính Tư không dễ gì mới bồi dưỡng ra một vị thanh y sứ, chỉ cần còn có một tia hy vọng, hắn cũng phải tới thử xem.
Lục Kiến Vi bắt mạch cho Phùng Viêm, nói: "Là vết thương do võ giả cấp sáu gây ra."
Võ sư cấp bốn không thể nào chống lại nội kình của võ sư cấp sáu, tình hình của kinh mạch và đan điền của Phùng Viêm đều không tốt lắm, nếu không phải có Hàn Khiếu Phong không tiếc mạo hiểm mà truyền nội lực vào cho hắn, chống đỡ thay hắn một đoạn thời gian, chỉ sợ rằng hắn đã sớm trở thành phế nhân, không chờ kịp đến khi đến Bát Phương khách điếm.
Hàn Khiếu Phong: "Lục chưởng quầy, giá cả không thành vấn đề."
"Một vạn lượng." Lục Kiến Vi không chút khách khí: "Giao tiền đặt cọc trước."
"Tiền đặt cọc là bao nhiêu?"
"Hai ngàn lượng."
Hàn Khiếu Phong cởi lệnh bài bên hông đưa cho Trình Đại Lộ.
"Đi đến tiền trang lãnh hai ngàn lượng."
Huyền Kính Tư có hỗ trợ kinh phí, làm tử y sứ, Hàn Khiếu Phong có thể đến lãnh tiền trong tình huống chưa xin phép, nhưng một lần không thể vượt qua ba ngàn lượng.
Hai ngàn lượng ở trong phạm vi năng lực của hắn.
Thời gian không đợi người, Lục Kiến Vi ra lệnh cho Trương bá ký kết khế ước với hắn, không chờ tiền đặt cọc được mang tới đã đuổi hết mọi người ra thính đường.
"Trước khi kết thúc, ta không cho phép bất cứ ai vào quấy rầy."
Mọi người thối lui đến tiền viện, an tĩnh chờ đợi.
A Nại vịn cửa sổ ngó ra bên ngoài xem, quay đầu nói với Ôn Trứ Chi: "Lục chưởng quầy quyết định chữa trị cho Phùng Viêm."
"Ừ." Ôn Trứ Chi lật một trang sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-303.html.]
"Nguy hiểm như vậy, nàng thật sự không sợ sao?" A Nại nhíu mày thở dài: "Quy củ của sư môn nàng cũng thật kỳ quái, không kiếm được tiền thì không thể trở về."
"Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì để làm thì đả tọa đi."
"Công tử, ngươi thật sự không lo lắng cho Lục chưởng quầy sao?" A Nại đóng cửa sổ lại, tiến đến trước mặt Ôn Trứ Chi: "Chỉ cần không cẩn thận chút thôi, nàng sẽ bị nội lực phản phệ."
Ôn Trứ Chi khép sách lại, thần sắc nhàn nhạt: "Vì sao ta phải lo lắng cho nàng?"
"Nếu như nàng bị thương, chúng ta sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Võ Lâm Minh, lo lắng không phải là điều rất bình thường sao? Công tử, ngươi phải chạy đi đâu đây?" A Nại che miệng cười trộm.
Ôn Trứ Chi: "…"
"Đừng nhìn ta như vậy, ta có nói sai gì đâu?"
"Ôn Nại."
"Ta đi luyện công!"
Tại y quán đối diện.
Chủ tớ hai người nhìn phụ tử Hồng gia vui vẻ lấy thương rời đi, sau đó lại bị sự xuất hiện của Huyền Kính Tư hấp dẫn sự chú ý.
"Người mặc áo tím…" Quán chủ khiếp sợ nói: "Tử y sứ của Huyền Kính Tư, võ sư cấp sáu, đại biểu cho triều đình, vậy mà cũng cung kính như vậy?"
Dược đồng há to miệng: "Rốt cuộc Lục chưởng quầy là người như thế nào?"
"Sau khi Hồng bang chủ tiến vào thì kéo mấy rương hạ lễ đến đó; đệ tử của Võ Lâm Minh đi vào thì không còn ra ngoài; Giang Diệu Tổ và Giang Vận Thịnh đi vào thì bị phán c.h.é.m đầu; Giang phu nhân cũng không ra ngoài, Giang đông gia đến đưa tiền mỗi ngày; Huyền Kính Tư tới cũng phải phái người đến tiền trang lấy tiền."
"Nghe có vẻ như có chút đáng sợ."
Quán chủ hít một hơi thật sâu.
"Đâu chỉ là đáng sợ, phải là rất đáng sợ!"
"Quán chủ, sau này chúng ta đừng nói xấu bên đối diện nữa." Trong lòng dược đồng còn sợ hãi.
Quán chủ thổi râu trừng mắt: "Ta nói xấu khi nào? Đó là suy đoán hợp lý cùng đánh giá khách quan."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ồ." Dược đồng nói: "Nếu như tay của ngài không run thì ta sẽ tin."