Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:39
Lượt xem: 50
Mười năm không gặp, cảnh còn người mất.
Vân Huệ không tham gia vào quá trình trưởng thành của A Điều, cũng hoàn toàn không biết mười năm qua nàng sống như thế nào, cho dù muốn khôi phục sự thân mật như ngày xưa với nàng, cũng không có cách nào bắt đầu.
Tới giờ dùng cơm trưa, Lục Kiến Vi đi xuống lầu.
Mọi người đều là người quen, ngồi vây quanh bên một cái bàn, chỉ có một mình Vân Huệ có vẻ không được tự nhiên.
"Vân nương tử không cần phải câu nệ." Lục Kiến Vi liếc nhìn một lượt các món trên bàn, cười nói: "Canh gà hầm bạch chỉ và táo đỏ có thể bổ khí dưỡng huyết, ngươi ăn nhiều một chút."
Tiết Quan Hà gãi gãi đầu, hóa ra canh bổ khí huyết là để chuẩn bị cho Vân nương tử.
Lạ thật, tại sao lại là A Nại đến bảo hắn làm.
"Đa tạ Lục chưởng quầy." Vân Huệ dù sao cũng là nương tử quán xuyến việc nhà, nàng thích ứng rất nhanh với môi trường mới, không còn chút câu nệ.
Ôn Trứ Chi dừng một chút, cúi đầu tiếp tục ăn dược thiện.
"Chưởng quầy, người bệnh trong phòng khám nên xử lý như thế nào?" Tiết Quan Hà hỏi.
Lục Kiến Vi: "Đưa đến dược quán đối diện."
Dù sao thần trộm cũng đã thanh toán tiền ở bên kia.
"Lục chưởng quầy." Ôn Trứ Chi đặt chén xuống: "Không bằng điều tra rõ thân phận của người này trước rồi hẵng ra quyết định."
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ý của ngươi là, có lẽ người này phạm phải việc gì đó nên mới bị thần trộm lấy ra lợi dụng?"
"Đúng vậy."
"Vậy đưa đến nha môn."
Trương bá lập tức nói tiếp: "Lát nữa ta sẽ đưa đến nha môn."
"Ta cũng muốn đến nha môn." Vân Huệ nắm chặt khăn tay nói: "Ta muốn xem xem kết cục của hai tên súc sinh kia là cái gì."
Giang Vận Xương đi báo quan, nha môn chắc chắn sẽ khai đường thẩm vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-300.html.]
"Cũng được." Lục Kiến Vi nói: "A Điều có muốn đi xem không?"
A Điều tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi chạm đến ánh mắt lập lòe lệ quang của Vân Huệ liền gật đầu.
"Chưởng quầy, ta cũng muốn đi xem." Tiết Quan Hà giơ tay lên.
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Còn có ai muốn đi không?"
"Ta." Nhạc Thù không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
"Được, muốn đi thì cùng nhau đi."
A Nại lên tiếng dò hỏi: "Công tử, ta có thể đi được không?"
Ôn Trứ Chi cười nói: "Tùy ngươi."
Sau khi ăn xong, Trương bá nâng người bệnh lên, cùng mấy người Vân Huệ, A Điều, Tiết Quan Hà, Nhạc Thù, A Nại đi đến nha môn.
Trong khách điếm chỉ còn lại Lục Kiến Vi, Ôn Trứ Chi và Yến Phi Tàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng ở hậu viện cần mẫn chẻ củi, Ôn Trứ Chi ngồi trong phòng đọc sách.
Về phần Lục Kiến Vi, nàng đang đ.â.m tới đ.â.m lui mô hình người ở trong phòng.
Thủ pháp châm kim của nàng đã quen thuộc như cưỡi ngựa xem hoa, hiện tại đang thực hành cho lực tay ổn định, thậm chí nhanh hơn ổn định.
Ngộ tính của nàng không có vấn đề, chỉ cần luyện tập để nâng cao độ thuần thục là được.
Luyện tập cả một buổi trưa, Trương bá và những người khác đã trở về.
"Chưởng quầy, vừa đưa người nọ đến nha môn, bộ khoái ở nha môn liền nhận ra, hắn chính là một tên lưu manh thường xuyên bắt nạt các cô nương trẻ tuổi mỹ mạo."
Lục Kiến Vi gật đầu, nhìn về phía A Điều.
"Ngoại trừ vứt bỏ ta và hạ độc, bọn họ còn làm rất nhiều chuyện hại người khác, bị phán c.h.é.m đầu." A Điều lời ít mà ý nhiều.
Giang Châu Thành là phủ thành, nha phủ có đủ tư cách phán quyết c.h.é.m đầu, nhưng còn cần phải bẩm báo với người ở trên, một đi một về, đúng lúc mùa thu năm sau sẽ bị hỏi trảm.
Khối u ác tính của Giang gia hoàn toàn bị loại bỏ, nhưng vết thương trong lòng lại khó có thể khôi phục.
Tuy nói Giang Vận Xương cũng là người bị hại nhưng trong lòng Vân Huệ vẫn còn mang oán hận đối với hắn, nàng đã rất nhiều lần nghĩ rằng nếu khi xưa Giang Vận Xương chịu nghe lời nàng mà dứt khoát từ chối những đòi hỏi cường thế của gia tộc, có lẽ A Điều của nàng sẽ không phải gặp kiếp nạn như hôm nay.