Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:32
Lượt xem: 40
Lục Kiến Vi cười nói: "Được."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lục chưởng quầy, Huệ nương bọn họ…"
"Đợi ngươi xử lý xong việc nhà rồi lại bàn chuyện này cũng không muộn."
Giang Vận Xương cúi đầu thật sâu, nức nở nói: "Làm phiền Lục chưởng quầy."
Hắn nhìn về cửa phòng đóng chặt ở đằng xa nhưng không dám bước ra một bước.
Nếu không phải năm đó hắn nhu nhược vô năng, bị tông tộc áp chế, bị những lời hoa mỹ của đệ đệ ruột che mờ hai mắt, nữ nhi của hắn cũng sẽ không phải chịu cực khổ như vậy, thê tử của hắn cũng sẽ không nảy sinh oán hận đối với hắn.
Tất cả đều là lỗi của hắn.
"Trương bá, tiễn khách."
Giang Vận Xương lau nước mắt, gọi tôi tớ tới đưa hai cha con cầm thú Giang Diệu Tổ đi, Trương bá tiễn bọn họ đến ngoài viện.
Cửa viện vừa mở ra đã có hai người đứng chờ sẵn bên ngoài.
Người trẻ tuổi đỡ lấy đại hán, gương mặt mang nụ cười dễ mến.
"Ngươi là ai?" Trương bá cả kinh trong lòng, hắn hoàn toàn không phát hiện ra khí tức của người này.
Khí tức của đại hán rất yếu, gần như không thể nghe ra được hô hấp.
Thanh niên cẩn thận hỏi: "Ta nghe nói quý điếm có một vị đại phu y thuật cao minh, đã chữa khỏi bệnh cho Giang đông gia, vết thương của huynh trưởng nhà ta mãi không trị khỏi, cho nên ta muốn đến đây thử xem sao.”
Trong lòng Trương bá còn nghi vấn, nhưng mở cửa làm ăn buôn bán nào có đạo lý từ chối khách hàng?
Trong tiệm có chưởng quầy và Yến đại hiệp, ngay cả khi người này có ý đồ xấu cũng sẽ không gây ra rắc rối gì lớn.
Chưởng quầy mở cửa hàng cũng là để rèn luyện y thuật, người này tới cũng coi như kịp thời.
"Vào đi."
Thanh niên đỡ đại hán bước vào khách điếm, trên mặt tràn đầy tò mò, nhìn trái nhìn phải khắp nơi, ánh mắt lướt qua phòng giường chung rồi lại quay đầu sang hướng chuồng ngựa.
"Bọn họ là ai?"
Trương bá nhàn nhạt nói: "Người đã phạm sai lầm."
"…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-295.html.]
Dường như thanh niên đã bị dọa sợ, cũng không dám nhìn xung quanh nữa, cúi thấp đầu đi theo lão vào thính đường.
Lầu một tổng cộng có sáu gian phòng cho tiểu nhị, Yến Phi Tàng, Tiết Quan Hà, Trương bá, Nhạc Thù và A Điều mỗi người ở một gian, còn thừa một gian.
Vừa hay có thể sử dụng như phòng khám bệnh tạm thời.
"Đặt xuống đây."
Thanh niên nghe lời đặt đại hán xuống, xoay người trong căn phòng hẹp, thân hình gầy gò của hắn như thể sẽ ngã xuống nếu có cơn gió thổi qua.
"Đại phu ở đâu?"
Khi Trương bá trở về đã không thấy Lục Kiến Vi, đoán là nàng đã lên lầu bèn nhanh chóng lên lầu tìm nàng.
Trong căn phòng ở lầu ba, Lục Kiến Vi nằm dài trên giường, vùi đầu vào gối, kéo chăn lên che mất khuôn mặt của mình, giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích.
"Ngươi làm sao vậy?" Tiểu Khách chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ.
Lục Kiến Vi ậm ừ nói: "Không có việc gì, ta chỉ nhớ ba mẹ mình thôi."
"… Ồ." Hệ thống không thể nào đồng cảm với nàng, cẩn thận an ủi: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, ngươi không cần quá khổ sở."
"Ta chỉ phát tiết cảm xúc một lúc là ổn rồi.”
"Trong tiệm có khách nhân, là đến cầu y." Tiểu Khách dời đi sự chú ý của nàng.
Lục Kiến Vi lười biếng nói: "Không c.h.ế.t được."
"Không muốn kiếm tiền?"
Lục Kiến Vi đếm số dư trong tài khoản, nói: "Bây giờ ta vẫn còn giàu, thiếu một chút tiền cũng không sao."
"Mục tiêu một trăm triệu đặt trước mặt cũng không đủ để ngươi đi xem à."
"Ta không thể có thời gian để nghỉ ngơi sao?"
"Mỗi một người đều bận rộn hơn ngươi."
Lục Kiến Vi xốc chăn lên: "Ai nói, ta thấy nhà giàu số một họ Ôn rất nhàn rỗi, người nói xem mỗi ngày hắn ăn không ngồi rồi, hắn kiếm tiền bằng cách nào?"
"Đúng vậy, người chân cẳng không tiện cũng có thể kiếm số tiền lớn, còn ngươi lại muốn làm cá mặn."
"Ta cũng đâu muốn hơn thua với bọn hắn."
Lục Kiến Vi nghe thấy tiếng nói chuyện dưới lầu, cũng nghe thấy tiếng bước chân Trương bá lên lầu, thở dài, chậm rãi ngồi dậy.