Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:29
Lượt xem: 27
Đúng là không bằng cầm thú.
“Giang Vận Thịnh! Ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn g.i.ế.c ngươi!” Giang phu nhân như phát điên rút cây trâm trên đầu xuống, đ.â.m thẳng vào cổ hắn.
Một bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay nàng.
“Buông ta ra! Ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh này!”
A Điều bình tĩnh nhìn nàng nói: “Đừng làm ô uế tay mình.”
Giang phu nhân ngạc nhiên, ánh mắt dịch sang trên mặt nàng, nước mắt đột nhiên ào ào chảy xuống, trở tay nắm lấy cánh tay nàng, hỏi lại vấn đề vừa nãy.
“Giang đại phu, ngươi tên là gì?”
Nàng nắm rất chặt, như thể đang nắm lấy nhành cây cuối cùng.
Cánh tay A Điều phát đau, nhưng nàng không rút tay về.
“Ta tên Giang Thủy Điều, nhũ danh A Điều.”
Đùng —
Cứ như có một tia sấm rạn nứt trong đầu Giang phu nhân và Giang Vận Xương.
Hai người như thể bị thế giới bài xích bên ngoài, không thể nghe thấy được gì, không thể thấy rõ mặt người khác, cảnh vật trước mắt mờ mịt, mọi thứ đều như bọt trong nước, chạm vào là tan.
Bọn họ không dám tin, đứng đờ tại chỗ.
Nàng nói nàng tên gì? A Điều? Là A Điều của bọn họ đúng không?
Là A Điều búi tóc chỏm, trắng như tuyết, đáng yêu, lại thông minh lạ thường đúng không?
Cái tên Giang Thủy Điều là do Giang Vận Xương đặt.
Hắn và phu nhân từ nơi khác đi thuyền về lại Giang Châu, phu nhân chóng mặt nôn không ngừng khiến hắn sợ hãi, may mà trên thuyền có vị đại phu khám mạch cho phu nhân, đại phu nói là hỉ mạch, buồn nôn không phải vì say tàu mà là vì mang thai.
Hắn cực kỳ vui mừng, nhìn mặt sông phía xa xa, nói: “Sau này con chúng ta sẽ tên là “Giang Thủy Điều”, dù là nam hay nữ hài đều có thể dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-293.html.]
Mấy tháng sau, Giang phu nhân gian gian sinh hạ một nữ nhi, nhũ danh là “A Điều”.
Khung cảnh năm xưa hiện ra như mới hôm qua, tay Giang phu nhân vẫn không buông, thậm chí còn nắm ngày càng chặt hơn.
A Điều khẽ nhíu mày.
Giang phu nhân như bị bỏng, vội vàng buông nàng ra, nhỏ giọng sốt sắng hỏi: "Có đau không? Có phải ta làm đau con không? Để ta thổi thổi cho con, thổi rồi sẽ không đau nữa."
Trong lúc nói chuyện nước mắt không ngừng lăn dài.
Mọi người nhìn mà chua xót.
Nhạc Thù nhớ đến cha mẹ của mình, nỗi đau mất đi người thân lại lần nữa dâng lên trong lòng, hốc mắt cũng dần ướt át.
Hắn không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình cho nên quay đầu đi chỗ khác.
Khi khóe mắt liếc đến chỗ Lục Kiến Vi, hắn đột nhiên phát hiện hình như trong khóe mắt nàng có ánh nước chập chờn, nhưng khi nhìn lại nó đã biến mất không thấy đâu.
Là ảo giác sao?
Nhất định là ảo giác!
A Điều lắc đầu: "Ta không đau."
"Tại sao lại không đau, con còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy…" Cuối cùng Giang phu nhân cũng không kìm lại được, ôm chặt lấy nàng, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thân thể của A Điều cứng đờ, theo bản năng muốn tránh khỏi nàng nhưng khi chạm vào bả vai của Giang phu nhân thì dừng lại, rốt cuộc không thể đẩy ra, nàng vụng về vỗ vỗ hai cái.
Hành động này khiến Giang phu nhân càng khóc thương tâm hơn.
Giang Vận Xương ngây ra như phỗng, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, chảy dọc theo gương mặt nhỏ giọt xuống mặt đất.
Hắn rất muốn tiến lên ôm lấy vợ và con gái mình nhưng hắn không dám.
Đôi chân giống như mọc rễ dính chặt xuống đất.
Tác dụng của thuốc trên người hai cha con Giang Vận Thịnh và Giang Diệu Tổ còn chưa hết, đầu óc hỗn loạn, nhìn thấy tình cảnh như này không khỏi phá lên cười châm chọc.
"Mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu người giả mạo nha đầu c.h.ế.t tiệt đó, các ngươi cứ tin tưởng như vậy sao?"
"Ta tin!" Giang phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng nói với A Điều: "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con vào ngày hôm qua, ta đã hận không thể đưa hết đồ đạc của mình cho con, cả đêm trằn trọc không ngủ được, lúc nào cũng nghĩ đến con, con chính là A Điều của ta!"