Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 285
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:18
Lượt xem: 55
Nàng kinh doanh khách điếm lâu như vậy, tài sản cá nhân mới một trăm bốn mươi ngàn lượng, cộng thêm La Liên Hoàn thiếu nàng một vạn lượng, tổng cộng mới có một trăm năm mươi ngàn lượng.
Thanh Long Bang có thể dễ dàng liền xuất ra năm trăm ngàn lượng, không cách nào so sánh được, thực sự không cách nào so sánh được.
Đây còn chỉ là hạ lễ nhận lỗi.
Hồng Hạ trừng mắt liếc Hồng Anh Kiệt, Hồng Anh Kiệt lộ ra ý cười lấy lòng, lấy ra một con dấu.
“Lục chưởng quầy, ngài cầm cái này là có thể vào Thiên Khải tiền trang trong thành lãnh năm mươi ngàn lượng."
Lục Kiến Vi để Trương bá nhận lấy.
Hai người không ở lại lâu, sau khi đưa tiền tài thì lập tức rời khỏi khách điếm, thậm chí không dám nhìn nhiều phía chuồng ngựa.
Lục Kiến Vi dặn dò: “Quan Hà, A Nhạc, chuyển những thứ này vào phòng của ta, Trương bá, ngươi cầm ấn tín lấy năm mươi ngàn lượng về."
Ba người nhanh chóng nhận lệnh.
“Khai trương ngày đầu tiên đã làm ăn lớn như vậy.” Ôn Trứ Chi di chuyển xe lăn tới, cười nói: “Lục chưởng quầy, chúc mừng."
Lục Kiến Vi: “Đa tạ."
“Ngươi có nguyện ý làm ăn với ta không?” Ôn Trứ Chi nói thẳng: “Kim huynh viết thư hỏi ta, Lục chưởng quầy có Bạch Ngọc Linh Chi Đan hay không?"
Đương nhiên Lục Kiến Vi nguyện ý làm ăn.
Nàng kiếm được càng nhiều tiền thì càng nhanh chờ được ngày về nhà.
“Ta có."
“Bao nhiêu?"
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Linh chi là dược liệu khan hiếm, ngươi cảm thấy ta có thể có bao nhiêu? ”
“Ta muốn mua hai viên, giá tiền không phải là vấn đề.” Ôn Trứ Chi nói.
“Kim Phá Tiêu tự mình đến hỏi, ngươi còn muốn mua rồi đưa cho cha hắn sao?” Lục Kiến Vi ngạc nhiên nói: “Ngươi thật sự ngại nhiều tiền?"
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tại Nam Châu, Kim gia đã giúp ta rất nhiều, ta chỉ tỏ chút lòng biết ơn.” Vẻ mặt Ôn Trứ Chi bình tĩnh: “Huống hồ ta sống không được bao lâu, để lại nhiều tiền tài như vậy cũng vô dụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-285.html.]
Ánh mắt Lục Kiến Vi chạm vào mắt hắn: ”Ta nghe nói Bạch Ngọc Linh Chi một viên đáng giá ngàn vàng, vật hiếm thì quý, ngàn vàng chỉ là giá chót, ngươi nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Ngàn vàng là mười ngàn lượng bạc.
Ôn Trứ Chi: ”Hai viên, năm mươi ngàn lượng."
“Thành giao.” Lục Kiến Vi sảng khoái nói: “Ta đi lấy."
Nàng lên lầu ba rồi đi vào phòng.
Hạ lễ của Thanh Long Bang đã được chuyển lên toàn bộ, nàng bảo Tiểu Khách quét, sau đó bỏ tất cả vào ba lô cá nhân.
Tiểu Khách nói: “Ngươi không đổi thành tiền sao?"
“Một vài đồ vật bình thường còn có thể dùng, cũng có thể đem đi tặng lễ.” Lục Kiến Vi nói: “Mà ta lại có dự cảm phải sinh hoạt rất nhiều năm ở Khải triều, những đồ sứ ngọc khí này qua mấy chục năm nữa giá trị sẽ tăng có đúng không? Đến lúc đó chẳng phải là có thể đổi thành càng nhiều tiền?"
Tiểu Khách: “... Ngươi không sợ lạm phát, tiền không còn đáng giá nữa sao?"
“Mặc kệ nói như thế nào, giá cả đạo cụ xuyên không sẽ không thay đổi?” Lục Kiến Vi dừng một chút nói: “Ngươi đừng nói với ta là đạo cụ sẽ tăng giá đấy ?”
Tiểu Khách nghẹn lời một chút, rồi rầu rĩ nói: “Thương phẩm đặc thù và đạo cụ sẽ không tăng giá."
“Vậy là tốt rồi."
Nàng mở thương thành ra, tìm Bạch Ngọc Linh Chi Đan, một viên có giá một ngàn lượng, hàng năm giới hạn mua năm viên.
“Có phương thuốc không?”
Tiểu Khách: ”Có, nhưng với trình độ bây giờ của ngươi thì không làm được. Dược liệu cũng khan hiếm."
Lục Kiến Vi mở thử phương thuốc, đơn thuốc quý hơn đan dược, giá bán hai ngàn lượng, nàng nghĩ nghĩ, tạm thời gác lại đấy đã.
Trong Xuân Thu Dược Kinh nói không chừng sẽ có phương thuốc, nàng không cần phải bỏ tiền ra mua ngay bây giờ.
Nàng mua hai viên thuốc, lần lượt nhét vào bình sứ xanh, đặt lên bàn sau đó lại mở bảng vũ khí.
Trong thương thành vũ khí gì cũng có, muôn hình muôn vẻ, khiến người xem hoa cả mắt.
Nàng cân nhắc thật lâu, từ bên trong chọn ra một cây trường thương màu trắng bạc, so với cây thương kia của Hồng Anh Kiệt kia càng thêm uy vũ khí phách.
Chắc hẳn hai cha con Hồng gia sẽ rất hài lòng.