Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 279

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:09
Lượt xem: 52

Chỉ cần Trương Cao Chúc kiềm chế thêm chút nữa là có thể đánh đến vui sướng tràn trề.

Hồng Anh Kiệt cũng càng đánh càng hăng, trường thương như giao long ra biển, bộc lộ mũi nhọn, những bọt nước mới không ngừng nổ tung trên mặt sông, con thuyền nhỏ trên mặt sông lúc ẩn lúc hiện, như thể giây tiếp theo có thể lật ngược ngay lập tức.

Người dân xung quanh dựa người trên tường hoặc lan can, lén lút xem tới mê mẩn.

Trước đây nếu có khách nhân giang hồ đánh nhau trên đường, bọn họ đều sẽ nơm nớp lo sợ trốn ở góc phòng, thậm chí là trong hầm.

Nhưng bây giờ dù mặt sông có rung chuyển thế nào, cũng không thể lan đến bọn họ được.

Hoá ra khách nhân giang hồ đánh nhau lại đặc sắc như vậy, trước kia bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều rồi!

Dù sao cấp bốn cũng không bằng cấp năm, chỉ riêng nội lực đã không thể so sánh. Hồng Anh Kiệt dần suy yếu, khuôn mặt dữ tợn đỏ bừng, đôi mắt trừng to như chuông đồng, tràn đầy tơ máu.

Hắn không cầm nổi trường thương trong tay được nữa!

Trương Cao Chúc không hề ham chiến, lòng bàn tay tụ tập nội lực, bọt sóng trên mặt sông văng khắp nơi, mạnh mẽ lũ lượt lao về phía Hồng Anh Kiệt ở đầu kia con thuyền.

Hồng Anh Kiệt mất sức, trường thương rơi xuống, hoàn toàn chìm vào mặt sông gợn sóng, rất nhanh đã không thấy tăm hơi. **

Hắn hét lên một tiếng đau đớn, nhảy ùm xuống nước cố gắng nhặt lại trường thương yêu quý của mình, nhưng trường thương này được làm bằng thép tinh, tốc độ chìm xuống cực nhanh, dù hắn bơi có giỏi đến cỡ nào cũng không đuổi kịp, trước khi nghẹn c.h.ế.t trong nước, hắn nản lòng thoái chí trồi lên.

“Trường thương của ta… thương của ta...”

Trương Cao Chúc một tay xách hắn lên, dùng khinh công quay về bờ, ném hắn vào viện của khách điếm, cất cao giọng nói: “Chưởng quầy, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!”

Đám người Giang Diệu Tổ ở bên ngoài thấy thế, sợ hãi vội bỏ chạy mất dạng.

Tiết Quan Hà lanh tay lẹ mắt, vội vàng dùng Nhạn Quá Vô Ngân, trong chớp mắt lao ra khỏi khách điếm, tóm được Giang Diệu Tổ trở về.

“Thân pháp này của ngươi thật tinh diệu.” A Nại mắt lộ ra tán thưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-279.html.]

Tiết Quan Hà kiêu ngạo nói: “Là chưởng quầy dạy tốt.”

“Vừa là chưởng pháp, vừa là đao pháp, còn biết khinh công.” A Nại lắc đầu thở dài: “Làm ta cũng muốn làm tiểu nhị cho Lục chưởng quầy.”

Tiết Quan Hà: “Ngươi độc mồm độc miệng, chưởng quầy sẽ không nhận ngươi.”

“Ngươi cho rằng bản thân tốt hơn ta chỗ nào?” A Nại hừ một tiếng, đá đá Giang Diệu Tổ đang quỳ rạp trên mặt đất: “Bắt lấy hắn làm gì?”

Tiết Quan Hà xoay người: “Chưởng quầy, nên xử trí như thế nào?”

“Trói vào trước, chờ người nhà tới.” Lục Kiến Vi chỉ Hồng Anh Kiệt: “Trói chung với hắn.”

Người đời thường nói đánh trẻ con, người lớn sẽ tới.

Nàng sẽ ở đây đợi bang chủ Thanh Long Bang, còn có người của Giang gia.

Hồng Anh Kiệt mất đi trường thương yêu quý tựa như mất đi linh hồn, lúc bị trói bằng dây thừng cũng quên cả giãy dụa, miệng cứ luôn nhắc: “Trường thương của ta… trường thương của ta...”

Y quán đối diện, dược đồng trốn sau cửa nhỏ giọng nói: “Không ngờ Trương đại hiệp lại lợi hại như vậy, đánh bại được cả thiếu bang chủ.”

“Xem ra sau khi Bạch Hạc sơn trang bị huỷ diệt, lão đã gặp được kỳ ngộ.” Quán chủ vuốt râu, đôi con ngươi xoay tròn nhìn khách điếm nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong viện có một bóng dáng chợt loé rồi biến mất, dáng người cao gầy, hoa văn trên làn váy phiêu dật tự tại.

“Gặp được quý nhân rồi.”

Thiếu bang chủ Thanh Long Bang, thiếu đông gia Như Quy khách điếm đi gây chuyện bị thua, bị người ta trói trong Bát Phương khách điếm, tin tức này như mọc cánh bay khắp các ngóc ngách trong Giang Châu Thành.

Sau khi biết được tin này, bang chủ Hồng Hạ vô cùng giận dữ, xách đao chạy tới Bát Phương khách điếm, đúng lúc chạm mặt với người của Giang gia cũng tới tìm người.

“Kẻ nào khinh nhục con ta!” Giọng Hồng Hạ vang như chuông lớn, mang theo nội lực cấp năm, trông như muốn phá vỡ cửa viện đang đóng chặt.

Cửa viện không chút sứt mẻ.

Loading...