Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:51:07
Lượt xem: 45
“Tuân lệnh.” Trương bá vui vẻ đứng dậy.
Hồng Anh Kiệt chờ đợi mấy phút, có chút không kiên nhẫn, giơ tay về phía thủ hạ đứng sau.
Một cây giáo dài màu bạc rơi vào trong tay hắn.
Thiếu bang chủ của Thanh Long Bang giỏi dùng trường thương, Giang Châu không ai không biết.
Trường thương dài ánh bạc sáng bóng xoay một vòng trong tay hắn, lúc hắn định dùng trường thương phá cửa, viện môn từ trong mở ra.
Người chưa tới gần nhưng uy áp của võ sư cấp năm đã lao tới trước mặt.
Giang Diệu Tổ không biết võ thuật, nhìn không ra cấp bậc của Trương Cao Chúc, mà Hồng Anh Kiệt là võ sư cấp bốn, lập tức phát hiện không ổn.
“Trương Cao Chúc?” Mặt hắn tràn đầy kinh ngạc: “Không ngờ ngươi lại đột phá!”
Trương Cao Chúc giơ tay tạo thế.
Uy lực của Hoành Ba Chưởng đúng như tên gọi của nó, nếu luyện đến trình độ nhất định, chưởng phong sẽ như sóng to gió lớn, bá đạo mạnh mẽ, cuốn phăng mọi chướng ngại.
Đối phố Giang Diệu Tổ, lão chỉ dùng thức thứ nhất, một phần nội lực cũng không tới. Khi đối mặt với Hồng Anh Kiệt dũng mãnh, Trương bá vẫn chưa khinh địch.
Lão dùng ra tám phần nội lực, Hoành Ba Chưởng thức thứ ba gầm thét lao ra như có thể phá nát mọi thứ.
Hồng Anh Kiệt nhanh chóng đánh tạo lá chắn, nhưng lại bị cuồng phong sóng lớn công kích, ngã từ trên lưng ngựa xuống, phát ra tiếng vang trầm đục.
Mọi người: “...”
Thế thôi hả?
Khoảng cách giữa các cấp bậc rất khó vượt qua.
Tu luyện nội công càng về sau càng khó tiến giai, chỉ dựa vào chăm chỉ là rất khó vượt qua rào cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-278.html.]
Trương Cao Chúc trì trệ mấy chục năm, sau khi có được chưởng pháp mới, lúc này mới ngộ ra nhiều điều, đồng thời tiến lên cấp năm.
Hồng Anh Kiệt dù sao cũng là thiếu bang chủ, lang bạt giang hồ hơn mười năm, sẽ không bởi vì bị thua một chiêu mà từ bỏ chống cự.
Hắn đứng dậy ngay tại chỗ, trường thương như một con rồng bạc, linh hoạt đ.â.m vào n.g.ự.c Trương Cao Chúc, Trương Cao Chúc nghiêng người né tránh, bước chân dịch chuyển, bay lên tường viện của khách điếm, đáp xuống con sông phía sau khách điếm.
Trên mặt sông có một chiếc thuyền con, trên thuyền không có người.
Lão đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng nói: “Để tránh làm hại người vô tội, ta và ngươi tới mặt sông đánh một trận.”
Hồng Anh Kiệt ngẩn người, theo sau ha ha cười: “Được lắm!”
Mặt sông chính là sân nhà của Thanh Long Bang hắn!
Tại lan can lầu ba, đám người Lục Kiến Vi dựa vào lan can quan sát.
Ngụy Liễu nói: “Thanh Long Bang lập nghiệp bằng thuỷ vận, cực am hiểu công phu trên nước, trường thương bạc của Hồng Anh Kiệt xuất thần nhập hóa, không biết đã đánh bại bao nhiêu khách nhân giang hồ rồi.”
“Ta cũng nghe cha ta nói qua, chiến lực của người Thanh Long Bang khi ở trên sông có thể cao hơn hai thành so với khi ở trên mặt đất.” Nhạc Thù gật đầu phụ họa.
Yến Phi Tàng: “Thương pháp quả không tồi.”
“Trương bá muốn đánh nhau với người ta sao?” A Nại không biết chạy lên lầu từ khi nào, thăm dò nhìn xuống: “Ta cũng phải xem.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Quan Hà: “Ngươi không cần chăm sóc công tử nhà ngươi sao?”
“Công tử còn đang đọc sách, chê ta quấy rầy ngài ấy.”
Khi nói chuyện, chưởng phong của Trương Cao Chúc nhấc lên bọt nước, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, sóng nước từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy Hồng Anh Kiệt.
Hồng Anh Kiệt giơ trường thương bạc đ.â.m lên trên, mũi thương màu bạc sáng bóng đập vào sóng nước phập phồng, giống như một chiếc bình bạc vỡ, những hạt châu vỡ rơi ra, dưới ánh mặt trời phản xạ ra kim sắc tinh xảo, không ngừng nhảy nhót.
Hai người đánh tới đánh lui.
“Hắn đang kìm sức.” Người Yến Phi Tàng nhắc tới là Trương bá.
Lục Kiến Vi cười nói: “Sau khi Trương bá luyện được Hoành Ba Chưởng, vẫn chưa có cơ hội đối chiến, Hồng Anh Kiệt đến rất đúng lúc, mặt sông nâng cao chiến lực của hắn, thu nhỏ sự chênh lệch giữa cấp bốn và cấp năm, trong cận chiến trường thương càng có ưu thế hơn tay trần, chiến lực giữa hai người không chênh quá nhiều.”