Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:50:57
Lượt xem: 41
"Khi các ngươi xây dựng khách điếm này có gặp những chuyện tương tự hay không?"
"Không có."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong mắt Trương bá lóe lên một tia sắc bén.
"Chuyện này ta sẽ điều tra rõ."
Trong lúc dùng cơm tối, Lục Kiến Vi nhìn Nhạc Thù, thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi đã lấy biển hiệu về chưa? Ngày mai treo lên, ngày mốt sẽ khai trương."
Bình thường nàng sẽ không nghe lén cuộc trò chuyện của các tiểu nhị ở khách điếm, cũng không biết chuyện xung đột ở cửa hàng thợ mộc.
Trương bá đáp: "Cũng không biết vì sao mà cửa hàng thợ mộc bội ước, ngày mai ta sẽ trực tiếp đi hỏi, chưởng quầy không cần lo lắng."
Thanh danh của Bạch Hạc sơn trang không dùng được, vậy võ sư cấp năm thì sao?
"Ừ." Lục Kiến Vi không hỏi nhiều.
Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, để thuộc hạ đi xử lý là được.
Bữa tối làm rất phong phú, hương thơm ngào ngạt khắp thính đường, tản ra bay vào bên trong chuồng ngựa, mê hoặc sáu người chảy nước miếng ròng ròng.
Năm người mới đến còn may là đã ăn trước khi đến.
Chỉ có Du Tiệm Thanh lại chịu không nổi.
Trên đường đi mấy ngày trước, Lục Kiến Vi và những người khác cũng không ăn uống mấy, huống chi là tù binh bị buộc chặt ở trong xe như hắn?
Hắn đói đến nỗi n.g.ự.c trước dán lưng sau, miệng lưỡi khô khốc, trước mắt đã tối đen từng trận.
Chờ đến khi người trong minh cứu hắn ra ngoài, hắn nhất định phải san bằng khách điếm, hung hăng giẫm đạp Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng xuống bùn đất!
Buổi sáng hôm sau, Trương bá rời khỏi khách điếm, tự mình đi về hướng cửa hàng thợ mộc.
Lão được tiểu nhị cửa hàng tiếp đãi, cũng nói những lời như ngày hôm qua nhưng tuyệt nhiên không thừa nhận đã lập khế ước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-271.html.]
Nội tức của Trương bá phóng ra ngoài, uy thế của võ sư cấp năm áp đảo toàn trường, tiểu nhị lập tức ngã quỵ trên mặt đất, vội vàng xin tha.
"Trương đại hiệp tha mạng! Trương đại hiệp tha mạng!"
Sắc mặt Trương bá lạnh lùng nói: "Trước kia Bạch Hạc sơn trang chúng ta đối đãi với các ngươi không tệ, phàm là những việc đến cầu xin sơn trang, trang chủ đều sẽ che chở cho các ngươi, tại sao khi trang chủ qua đời, các ngươi lại lấy oán trả ơn?"
"Trương đại hiệp, thật sự không phải tiểu nhân muốn trở thành kẻ địch của ngài, là, là có người cưỡng chế ra lệnh cho chúng ta, không cho chúng ta làm bảng hiệu, nếu không tin ngươi đến hỏi cửa hàng khác xem, bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh tương tự."
Trương bá: "Ai hạ lệnh?"
"Tiểu, tiểu nhân không, không dám nói." Tiểu nhị run như cầy sấy.
Tốt xấu gì Trương bá cũng đã làm quản gia nhiều năm, dù trong lòng phẫn nộ đến đâu cũng không biểu hiện ra mặt.
Để tiếp tục tồn tại, cửa hàng thợ mộc chỉ có thể hành động theo mệnh lệnh, lão không muốn làm khó dễ bọn họ.
Nhưng biết bao năm nay Bạch Hạc sơn trang không hề đắc tội với người nào ở Giang Châu, là ai đang nhắm vào bọn họ?
Trương bá lại đi đến các cửa hàng thợ mộc khác ở trong thành, quả nhiên đúng như những gì tiểu nhị nói, không có một cửa hàng nào nhận đơn đặt hàng của lão.
Trương bá giật mình nhận ra trong chuyện này nhất định có mờ ám, sau khi trở về khách điếm liền lập tức báo cáo.
"Tất cả các cửa hàng thợ mộc khắp thành đều nhận được mệnh lệnh?" Lục Kiến Vi cười chế nhạo: "Trước kia Bạch Hạc sơn trang đã đắc tội không ít người?"
Nhạc Thù bày vẻ mặt hoang mang: "Không có, lúc trước mọi người đều cư xử rất tốt."
"Chưởng quầy." Trương bá lo lắng nhíu mày: "Ngày mai sẽ khai trương, tạm thời không làm được biển hiệu, việc này đều là do ta làm việc thiếu cẩn thận."
Lục Kiến Vi xua tay: "Kế hoạch không theo kịp biến hóa, ngươi đừng tự trách mình."
"Chẳng lẽ chúng ta phải đi đến nơi khác để làm biển hiệu?" Nhạc Thù mất mát nói: "Vậy chẳng phải sẽ hoãn việc khai trương sao?"
Thần sắc của Lục Kiến Vi thong dong.
"Không sao, ngày mai cứ khai trương bình thường."
Bảng hiệu mà thôi, không nhất thiết phải bỏ gần tìm xa.
Bảng hiệu của cửa hàng chính là do hệ thống chế tác, không có nghĩa là chi nhánh không thể mua ở thương thành.