Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:50:56
Lượt xem: 43
Y thuật và độc dược của nàng phần lớn đều học được từ y thư Lâm Tòng Nguyệt để lại, y thuật của Lâm Tòng Nguyệt thiên về chính thống, chú trọng tính ổn định, từ trước đến nay chưa bao giờ đi cửa sau, độc của nàng rất táo bạo, khác một trời một vực với phong cách y thuật của nàng.
Đặc biệt là "Quần Phương Đố", không có điểm tương đồng với những độc dược khác mà nàng đã nghiên cứu. Có lẽ chính sự phản bội của trượng phu đã khơi dậy bản tính xấu xa khắc sâu trong xương tủy nàng.
Độc thuật của Lục Kiến Vi lại khác.
Nàng thích đi theo con đường bàng môn tả đạo, không phải để g.i.ế.c người, mà là vì tra tấn người.
Tầm Thường Khách chính là điển hình, hai viên độc dược đút cho sát thủ áo xám cũng thế.
Nếu được so sánh, A Điều thích loại độc thuật thú vị này hơn.
Nàng cẩn thận phân tích thành phần trong Tầm Thường Khách, không để ý có người ở ngoài cửa viện đang tiến đến gần.
"Ngươi là ai?" Nhạc Thù bước vào trong viện, không màng bản thân đang chật vật, kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
A Điều ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Trong bầu không khí ngượng ngùng, tiếng chẻ củi ở hậu viện cùng với tiếng ồn ào từ trong phòng bếp truyền đến tai Nhạc Thù, hắn trừng mắt, theo bản năng nhìn về phía chuồng ngựa.
Hai con ngựa và hai cỗ xe ngựa, trong đó có một cỗ xe đặc biệt xa hoa quen thuộc.
Chưởng quầy tới rồi! Ôn công tử cũng ở đây!
Nhạc Thù vui mừng khôn xiết, không rảnh quan tâm đến A Điều, chạy như bay đến thính đường, đụng phải Trương bá đang loay hoay kê bàn ghế, vô cùng kích động nói:
"Trương bá, có phải chưởng quầy đã trở lại rồi không? Còn có Tiết ca, Yến đại hiệp, Ôn công tử, A Nại ca, có phải bọn họ đều tới rồi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-270.html.]
Trương bá cười ha hả nói: "Bọn họ đều ở đây cả, chưởng quầy ở trên lầu, ngươi đừng đi quấy rầy, đám Quan Hà ở trong phòng bếp, ngươi đi qua đi."
Chưa kịp để lão nói hết câu, thiếu niên đã xoạch một cái chui vào phòng bếp.
"Các ngươi thật sự tới rồi! Tiết ca, A Nại ca, đã lâu không gặp!" Nhạc Thù vui mừng phấn chấn nói: "Mấy tháng này ta rất mong các ngươi tới."
Trên mặt Tiết Quan Hà cũng lộ vẻ kinh hỉ: "Ngươi đã cao hơn rất nhiều."
"Xem như người còn có lương tâm, vẫn nhớ ta." A Nại ngồi trước bếp lò nấu dược thiện: "Thuật kỳ môn ngươi học đến đâu rồi?"
Nhạc Thù hổ thẹn nói: "Có một số chỗ ta vẫn chưa hiểu lắm."
"Ta biết ngay là như vậy mà." A Nại tràn đầy kiêu ngạo: "Quả nhiên vẫn là công tử nhà ta thông minh nhất, tự học cũng có thể học được hoàn hảo."
Nhạc Thù gãi gãi đầu: "Ta thật sự không thể đuổi kịp Ôn công tử."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngươi đừng bắt nạt A Thù, hắn mới bao lớn, còn công tử nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tiết Quan Hà ra sức bảo vệ tiểu đệ.
A Nại muốn nói gì đó lại thôi, bất mãn hừ một tiếng. Hắn liếc mắt nhìn Nhạc Thù, vốn đang muốn nói nội công của ngươi cũng không có tiến bộ thì lại phát hiện đối phương cả người chật vật, đầu tóc cũng rối bời.
"Ngươi đánh nhau với ai sao?" Hắn hỏi: "Không phải Trương bá nói ngươi đi lấy bảng hiệu sao? Đã nhận được chưa?"
Nhạc Thù sa sầm mặt: "Không có, là ta vô dụng."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trương bá đứng bên ngoài phòng bếp hỏi.
Nhạc Thù uất ức nói: "Ta đến cửa hàng thợ mộc lấy bảng hiệu, kết quả tiểu nhị trong cửa hàng nói ta căn bản chưa từng đặt, ta lấy khế ước ra, hắn nói đó là đồ giả, ta tức giận không kìm được muốn báo quan, hắn liền châm chọc ta, nói thiếu chủ của Bạch Hạc sơn trang cũng có ngày lưu lạc đến nỗi phải báo quan. Ta nhất thời không kìm được giận mà đánh nhau với đám tiểu nhị."
"Báo quan thì sao? Cửa hàng của bọn họ không phải được quan phủ quản lý sao?" A Nại tức giận nhíu mày: "Theo lý mà nói, Bạch Hạc sơn trang đã kinh doanh nhiều năm như vậy, danh tiếng ở Giang Châu cũng không tệ lắm, tiểu nhị của những cửa hàng thế này hẳn sẽ có chút thiện cảm, sao có thể cố ý bắt nạt ngươi?"
Nhạc Thù lắc đầu: "Ta cũng không biết."