Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:43
Lượt xem: 52
Đây là sự tàn khốc của giang hồ, cá lớn nuốt cá bé, võ giả cấp thấp đứng trước mặt võ giả cấp cao cho dù có cẩn thận thế nào cũng khó sống.
Một khi bị võ giả cấp cao đánh trúng, c.h.ế.t là hết chuyện, nhưng còn sống thì phải liên tục chịu đau đớn.
Nội lực còn sót lại của võ giả sẽ tàn sát bừa bãi trong kinh mạch, khiến người ta đau đớn không bằng chết.
Sắc mặt La Liên Hoàn trắng bệch: “Vậy hắn sau này không thể luyện võ nữa sao?”
“Ta nói, cần có người giúp hắn khai thông.” Lục Kiến Vi ăn no, lúc này mới đặt chén xuống.
La Liên Hoàn nghẹn ngào: “Nhưng hiện tại ai có thể giúp hắn khai thông được chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không phải Xích Vân Phong các ngươi có võ giả cấp năm trở lên sao?” Tiết Quan Hà khó hiểu: “Mời võ sư cấp sáu khai thông giúp hắn không phải là được rồi sao?”
“Không dễ như vậy.” Triệu Giang lắc đầu thở dài: “Những việc như thế này chỉ cần không cẩn thận sẽ lập tức bị phản phệ, nguy hiểm rất lớn.”
Trừ phi phải là quan hệ thân thiết hoặc lợi ích đủ nhiều mới có người bằng lòng làm việc này.
“Nhưng…” Tiết Quan Hà theo bản năng nhìn về phía Lục Kiến Vi, thấy vẻ mặt nàng hờ hững, hắn lập tức nuốt vào lời định nói ra, ngậm miệng lại.
Ngưu Tiểu Hỉ từng bị Hồ Cửu Nương làm bị thương, cùng là cấp năm, cùng là nội lực còn sót lại, thế nhưng chưởng quầy chữa khỏi cho Ngưu Tiểu Hỉ rất nhanh, Tiết Quan Hà vô thức cho rằng việc này cũng sẽ không làm khó nàng.
Nhưng hóa việc này lại không hề dễ dàng, thậm chí còn phải chịu nguy hiểm.
Chưởng quầy đúng là tốt bụng.
Hắn không thể nói lung tung, nếu không Xích Vân Phong mặt dày đến năn nỉ chưởng quầy ra tay giúp đỡ thì phải làm sao?
La Liên Hoàn lúng túng nhìn Lục Kiến Vi: “Không phải lúc trước ngươi nói đưa một trăm vạn ngươi sẽ cứu mạng sư huynh ta sao?”
“Hắn quả thực chưa chết.” Lục Kiến Vi nói: “Giữ được mạng rồi đấy thôi.”
La Liên Hoàn: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-254.html.]
Vậy thôi mà thu một vạn lượng, tham lam vừa thôi!
Nàng chuyển hướng nhìn sang Yến Phi Tàng: “Yến ca ca, nếu cứ tiếp tục như thế, kinh mạch của sư huynh sẽ bị hao tổn ngày càng nghiêm trọng, ngươi có thể, có thể giúp hắn được không? Chờ cha ta phái người đến, ta chắc chắn sẽ báo đáp hậu hĩnh cho ngươi!”
Yến Phi Tàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nội lực của ta quá bá đạo, không thích hợp khai thông giúp người khác, Lục chưởng quầy chắc hẳn đã có cách, có điều một vạn lượng thì không đủ.”
“Đúng vậy.” Triệu Giang trịnh trọng phụ họa: “Việc này cần phải thận trọng, La cô nương, không ngại thì cứ chờ người quý phong phái đến rồi tính tiếp.”
La Liên Hoàn chỉ có thể đồng ý.
Sau khi ăn xong, mọi người ai về phòng nấy.
A Nại ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, hỏi: “Công tử, nếu chúng ta không đi Đông Lưu Thành nữa thì khi nào mới quay về Nam Châu?”
“Không vội.” Ôn Trứ Chi hít một hơi nói với hắn: “Lấy bộ trà cụ bằng sứ men hồng kia ra đưa cho Lục chưởng quầy.”
“Cái gì?” A Nại đứng phắt dậy, không nỡ nói: “Đây không phải bảo bối ngài vừa có được sao? Một bộ giá trị liên thành, sao lại tặng cho Lục chưởng quầy?”
Ôn Trứ Chi: “Lúc trước đã hứa, nếu nàng nói cho ta biết chủng loại của cổ trùng thì sẽ tặng quà đáp lễ.”
“Vậy cũng không cần phải đưa đồ quý giá như vậy chứ?”
“Để ở chỗ ta cũng không có tác dụng gì, đưa đi.”
A Nại hít sâu một hơi, khom lưng lấy ra bộ trà cụ. Bộ trà cụ được đặt trong một hộp gỗ thượng phẩm, dùng vải nhung mềm mại nhét vào khe hở để tránh va đập bị vỡ.
“Bảo bối tốt như vậy mà cũng nỡ bỏ ra.”
Hắn ôm hộp gỗ chầm chậm đi về hướng tiểu viện của Lục Kiến Vi, tình cờ lại gặp phải Tiết Quan Hà ở cửa viện.
"Ngươi tới tìm chưởng quầy sao?" Tiết Quan Hà hiếu kỳ nói: "Ngươi ôm cái gì trong lòng vậy?"
A Nại hất cằm chỉ vào sân: "Là quà tạ lễ công tử đưa cho Lục chưởng quầy."
"Tạ lễ gì cơ?"