Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:38
Lượt xem: 41
Một lát sau, lục soát thất bại.
Tiểu nhị tỏ vẻ vô tội: "Nhìn đi, có gì đâu, ta chỉ xem trò vui thôi mà."
Thạch Phương lau vết m.á.u trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi đang kéo dài thời gian."
“Ta đã nói rồi.” Lục Kiến Vi cười đầy ẩn ý: “Một tin tức, hai ngàn lượng.”
"Các ngươi c.h.é.m gió!" Trịnh Nguyên gầm lên giận dữ: "Các ngươi đều cùng một giuộc, cố ý đánh lừa mọi người!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vĩ đứng chắp tay sau lưng: "Bạch Ngọc Linh Chi Đan một viên đáng giá ngàn vàng, hai ngàn lượng bạc có tính là gì? Ta biết nó ở đâu, ngươi xác định không cần?"
"Làm sao ta biết có phải các ngươi cố ý trộm đan dược, giăng bẫy lừa gạt ngân lượng của chúng ta hay không?" Thạch Phương cực kỳ nghi hoặc.
“Thôi bỏ đi, dù sao chuyện này không liên quan tới ta.” Lục Kiến Vi giơ tay: “Yến Phi Tàng, thả hắn, chúng ta đi.”
Yến Phi Tàng là hộ viện nghe lời, lập tức buông tay ra, tiểu nhị như con cá chạch, trước khi phu thê hai người kịp ra tay thì hắn đã như cái bóng rời khỏi khách điếm.
"Lục cô nương, chúng ta có duyên gặp lại."
Âm thanh vẫn chưa đi xa, người đã không thấy tung tích.
"Ngươi làm gì vậy?!" Trịnh Nguyên nổi điên: "Tại sao ngươi thả tên trộm bảo vật đi!"
Lục Kiến Vi buông tay: "Chẳng phải các ngươi không tin sao? Nói ta là đồng bọn của hắn, đương nhiên ta phải chứng thực."
Hai người: "..."
“Phì.” Lữ Hồ Điệp nháy mắt: “Lục chưởng quầy vẫn dí dỏm như vậy.”
Dí dỏm?
Dí dỏm chỗ nào?!
Trịnh Nguyên và Thạch Phương rất muốn g.i.ế.c người.
Bạch Ngọc Linh Chi Đan bọn họ vất vả mới có được, lại bị kẻ trộm lấy đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-232.html.]
“Yến Phi Tàng, ngươi xứng với danh hiệu giang hồ đệ nhất đao khách sao?” Trịnh Nguyên vô cùng giận dữ: “Nếu không tìm được đan dược, ta thề sẽ cho thiên hạ nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi!”
Yến Phi Tàng nhướng mày: "Ngu không ai bằng."
"Phương nương, chúng ta đi tìm Chu lão tiền bối, gọi các giang hồ hào hiệp nhìn kỹ xem đường đường đệ nhất đao khách đang làm nghề gì!"
Lục Kiến Vi: "Các ngươi thực sự định tay không có mặt?"
Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược ngọc bạch: "Vừa nãy tìm được trên người tiểu nhị, muốn không?"
Con ngươi Trịnh Nguyên co rụt lại: "Không thể nào! Rõ ràng lúc nãy ta đã tìm rồi, trên người hắn không có gì cả!"
"Hay lắm." Thạch Phương khàn giọng nói: "Còn nói không phải cùng một giuộc, hóa ra ở đây để lừa tiền chúng ta, đúng là kế hoach tuyệt vời."
Lữ Hồ Điệp cười e lệ nói: "Trịnh tiền bối, Thạch tiền bối, cho phép bổn cô nương nói lời công đạo, e là Lục chưởng quầy vốn không để mắt tới Bạch Ngọc Linh Chi Đan này. Nàng giúp các ngươi tìm ra kẻ trộm, còn tra ra được đan dược, các ngươi không cảm ơn thì thôi, hà cớ gì vu an giá họa cho nàng?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Đệ tử Linh Kiếm Môn nhân cơ hội này phát tiết bất mãn: "Trước đó không tìm thấy các ngươi náo loạn khách điếm, hiện tại đã tìm ra, các ngươi lại vô cớ gây sự? Lẽ nào lý lẽ của cả thiên hạ đều phải đứng về phía các ngươi? Nực cười!"
Hai người Trịnh Thạch: "..."
"Chưởng quầy, theo ta thấy, bọn họ chỉ không muốn đưa tiền cảm ơn ngài, còn khăng khăng buộc tội ngài, hành vi thật tiểu nhân!" Tiết Quan Hà bất mãn ôm ngực, một chân đạp nát thể diện hai người xuống bùn.
Lẽ nào có lí đó!
Trịnh Nguyên và Thạch Phương hành ẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy?
Xét về tuổi tác, những người có mặt ở đây đều là hậu bối bọn họ, xét về lai lịch, không ai có thể sánh được bọn họ, xét về võ lực, hai người họ liên thủ cũng chưa hẳn không thể đánh bại đao pháp của Yến Phi Tàng.
Chỉ đáng tiếc Thạch Phương trúng độc, ảnh hưởng đến sức chiến đấu, bọn họ không dám đánh cược khả năng thất bại.
Lục Kiến Vi bất đắc dĩ nói: "Nếu đã như vậy, đan dược này thuộc về ta."
Nàng giả vờ cất vào trong tay áo.
“Chờ một chút!” Ngón tay Trịnh Nguyên nắm chặt chuôi đao, hơi thở dồn dập nói: “Ta cho ngươi hai ngàn lượng, đưa đan dược cho ta.”
Lục Kiến Vi nhướng mày: "Muộn rồi, năm ngàn lượng."
"Ngươi…" Thạch Phương lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt đã tái mét.