Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:12
Lượt xem: 48
Nàng và Yến Phi Tàng đều không sợ lạnh, đốt lò là vì trì hoãn tốc độ nguội đi của món ăn.
“Ăn đi.” Nàng nói.
Yến Phi Tàng cắm đầu bắt đầu ăn.
Hai người đều không phải là dạng thích nói chuyện, hơn nữa cũng không có đề tài chung để nói, bình thường có những người khác ở đây còn có thể làm nóng bầu không khí, nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí trong phòng tựa như gió tây bên ngoài, lạnh lẽo đến cực hạn.
Cũng may hai người bọn họ cũng không phải là người dễ xấu hổ, mỗi người đều tự mình hưởng thụ mỹ vị ngày cuối cùng của năm.
So với náo nhiệt trong thành, Bát Phương khách điếm giống một đảo hoang rời xa trần thế, yên tĩnh mà bình an.
Lục Kiến Vi dùng xong bữa cơm tất niên rồi trở về phòng tiếp tục nghiên cứu y đạo, Yến Phi Tàng thu dọn bát đũa xong cũng ở trong sân luyện đao.
Cứ thế qua một ngày.
Vào ngày mùng hai tết, bên ngoài lại có tuyết rơi.
Bông tuyết bay lả tả, xung quanh khách điếm biến thành biển trắng. Gần trưa, Lục Kiến Vi đang định tùy tiện nấu mì sợi thì cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng.
Tuyết đọng không dày, xe ngựa vẫn có thể chạy bình thường.
“Chưởng quầy!” Tiết Quan Hà ở bên ngoài hô: “Ta và nương đến chúc tết ngài đây!"
Cửa viện mở ra, Tiết Quan Hà đánh xe ngựa vào trong, sau đó vội vàng nhảy xuống, Phạm Miên cũng vén rèm xuống xe ngựa, mặt lộ vẻ áy náy.
"Lục chưởng quầy, thật sự ngại quá, ta và Hà Nhi vốn là đến chúc tết ngài, nhưng mà..."
Nàng vén màn xe lên, lộ ra một cô nương đang nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tím tái trong xe ngựa.
“Hồ A Điều?” Trong mắt Lục Kiến Vi lộ ra kinh ngạc.
Tiết Quan Hà gật đầu: “Ta và nương phát hiện nàng ở bên trong đống tuyết ven đường, hình như nàng sắp không được rồi. ”
“Băng thiên tuyết địa, một tiểu cô nương nằm ở đó chờ c.h.ế.t thật đáng thương." Phạm Miên lộ vẻ không đành lòng: “Lục chưởng quầy, ngài có thể giúp nàng xem thử có cứu được không, tiền xem bệnh ta sẽ thanh toán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-214.html.]
Lục Kiến Vi gật đầu: “Mang người đến phòng giường chung đi, đưa vào gian thứ ba."
Trước đây Lục Kiến Vi cảm thấy hứng thú với độc mới do Lâm Tòng Nguyệt chế ra trước khi chết, chỉ là không có cơ hội nghiên cứu, hiện tại cơ hội đưa đến trước mặt, nàng không có lý do gì để cự tuyệt cả.
Tiết Quan Hà ôm Hồ A Điều vào phòng, đặt nàng lên giường rồi đắp kín chăn lại.
"Chưởng quầy, lúc trước nghe nói nàng nhất định phải một tháng uống thuốc giải một lần, từ khi Hồ Cửu Nương bị bắt đến bây giờ, đã không chỉ một tháng rồi phải không?"
Lục Kiến Vi suy đoán: “Nàng tinh thông dược thuật và độc thuật, Hồ Cửu Nương cho nàng giải dược, nàng hẳn là có thể phân tích ra phương thuốc, bình thường khi tìm dược chế độc để lại cho mình một chút, ít nhiều có thể gom ra được một viên giải dược.”
“Đúng vậy.” Đầu óc Tiết Quan Hà vừa chuyển: “Không đúng, nếu nàng đã phân tích ra phương thuốc, hết thuốc lại làm không được sao?"
Phạm Miên không muốn nhìn nhi tử ngốc của mình nữa, lườm hắn một cái: “Mua thuốc thì cần tiền."
Vân Mộng Hạ Vũ
“À đúng rồi.” Từ nhỏ Tiết Quan Hà đã không thiếu tiền nên không nghĩ tới chuyện này.
"Quan Hà, ngươi đi đun nước nóng." Lục Kiến Vi phân phó: "Phạm nương tử xin lưu lại, có một số việc còn cần ngươi hỗ trợ.”
Phạm Miên: “Nên làm nên làm."
Tiết Quan Hà rời khỏi phòng còn ân cần đóng cửa phòng lại.
Trong phòng không có nam nhân, Lục Kiến Vi trực tiếp xé mở xiêm y đơn bạc của Hồ A Điều, sau khi kiểm tra thì thở phào nhẹ nhõm.
Không bị tê cóng.
Nàng biến thành dạng này chỉ bởi vì độc phát tác.
Khí tức của Hồ A Điều đã rất yếu ớt, nếu còn không tìm được giải dược áp chế, nàng rất có thể sẽ chết.
Lục Kiến Vi quả quyết đ.â.m thủng đầu ngón tay của nàng, lấy chén trà trên bàn hứng m.á.u độc đã biến đen, đợi m.á.u độc chảy hơn phân nửa thì cầm máu.
Vừa lúc Tiết Quan Hà đun xong nước nóng mang tới.
“Phạm nương tử, phiền ngươi lau người cho nàng, ta tìm một bộ y phục sạch sẽ rồi nhờ ngươi giúp nàng thay."
Phạm Miên vội vàng gật đầu: “Không có vấn đề, ngài cứ đi làm việc, cô nương này giao cho ta chiếu cố."