Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:15
Lượt xem: 66
Hồ Cửu Nương nheo mắt lại: “Bọn hắn tồn tại, ngoài làm cho thê tử ngột ngạt ra thì còn có tác dụng gì? Không có bọn hắn, nữ nhân không cần giúp chồng dạy con, không còn bị thứ gọi là tình yêu tẩy não, Lâm Tòng Nguyệt cũng không vì một tên nam nhân thối mà từ bỏ y đạo, càng sẽ không vì bị nam nhân phản bội mà lấy độc g.i.ế.c người, trở thành nữ ma đầu người người đòi đánh.”
“Bộp bộp.” Từ đáy lòng Lục Kiến Vi vỗ tay: “Hồ Cửu Nương, ta đánh giá thấp mưu kế của ngươi rồi.”
“Ngươi cũng không ngu xuẩn nhỉ.” Hồ Cửu Nương ngạo mạn liếc nàng một cái: “Ta g.i.ế.c những nam nhân kia là vì cứu thêm nhiều nữ nhân có thể thoát khỏi động ma quỷ đó.”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Ngươi nói Lâm Tòng Nguyệt từ bỏ y đạo là thế nào?”
“Ha, nữ nhân ngu xuẩn kia bởi vì trượng phu nói không thích ả xuất đầu lộ diện ra ngoài hành y, cho nên quyết định ở nhà sinh con, không hành y cứu người nữa.” Hồ Cửu Nương hiện ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Ta thừa nhận, ta không có thiên phú học y, ta không có thiên phú mà còn không từ bỏ, thậm chí bởi vì thử độc thảo mà cổ họng thành thế này, ả có thiên phú như vậy lại bởi vì một nam nhân mà dễ dàng từ bỏ y đạo, ta không hiểu nổi, cũng không cam tâm.”
“Nếu ả đã quyết định trở về giúp chồng dạy con, vì sao lại có kết cục như thế?” Lục Kiến Vi không đánh giá lựa chọn của người khác, nhưng nàng muốn tiếp tục hóng chuyện.
“Ngươi muốn biết?”
Ánh mắt Hồ Cửu Nương hiện ra vẻ xảo trá: “Vậy ngươi nói cho ta biết thân phận của ngươi, còn có thuốc áp chế nội lực tên là gì.”
Dù Hồ Cửu Nương không có thiên phú, nhưng cũng hiểu rõ kha khá về độc dược, chỉ là không có năng lực biến cũ thành mới, đành phải chịu mờ nhạt trong đám người.
Nàng chưa bao giờ thấy qua loại thuốc này, nhất định phải hiểu cho rõ.
Lục Kiến Vi suy nghĩ giây lát mới nói: “Trước đó thuốc này không có tên, hiện tại ta sẽ đặt tên cho nó, cứ gọi là Tầm Thường Khách.”
Khách nhân giang hồ ỷ vào vũ lực làm xằng làm bậy, không đặt mạng sống bá tánh vào mắt, thuốc này vừa khéo có thể cho bọn họ cảm nhận được sự bất lực của “dân chúng tầm thường”, thế nên lấy tên là Tầm Thường Khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-189.html.]
Hồ Cửu Nương: “Thân phận của ngươi thì sao?”
“Ta chỉ là một chưởng quầy khách điếm bình thường.” Lục Kiến Vi thản nhiên nói dối không chớp mắt.
Hồ Cửu Nương nhìn kĩ gương mặt nàng, bỗng nhiên cười.
“Ta có thể nhìn ra ngươi không giống Lâm Tòng Nguyệt. Ngươi và ta có nhiều điểm chung, chúng ta nói chuyện rất hợp, nếu ta có thể gặp ngươi sớm hơn, nói không chừng còn có thể trở thành bằng hữu.”
“Không, ngươi sẽ chỉ ghen ghét thiên phú và khuôn mặt xinh đẹp của ta.” Lục Kiến Vi sẽ không bị sự “dịu dàng đến muộn” của nàng mê hoặc.
“Ngươi nói nhiều như vậy, bày tỏ rằng ngươi thấy tiếc cho Lâm Tòng Nguyệt rèn sắt không thành thép, nhưng cuối cùng chỉ là giấu đi sự ghen ghét của ngươi với thiên phú của nàng, mà việc Lâm Tòng Nguyệt dễ dàng từ bỏ hành y lại càng chọc giận ngươi. Thứ ngươi muốn mà không được, nàng lại chẳng thèm ngó tới, ngươi hận nàng.”
Hồ Cửu Nương im lặng thật lâu, vẻ điên cuồng trên mặt phai đi, bình tĩnh mở miệng.
“Đúng, ta hận nàng.”
“Sao nàng lại không hiểu, nam nhân có thể vụng trộm lúc màng mang thai rõ ràng không đáng để yêu. Nàng lại vì chút chuyện nhỏ này mà từ bỏ hứa hẹn lúc trước, nàng hứa rằng muốn cùng với ta trở thành thần y đệ nhất giang hồ.”
“Ta hận nàng sao lại yếu ớt như vậy, ta hận nàng sao lại dễ dàng từ bỏ mơ ước ngày xưa, ta càng hận nàng hơn vì đã đập nát tất cả hi vọng của ta.”
Chỉ bằng lời của Hồ Cửu Nương, Lục Kiến Vi rất khó tưởng tượng được yêu hận tình thù của các nàng, nhưng có thể hiểu được, đối với Hồ Cửu Nương không có thiên phú mà nói, nhìn thấy người bạn có thiên phú đăng đỉnh võ lâm cũng là một cảnh đẹp rồi.
Nhưng Lâm Tòng Nguyệt phản bội ước mơ của các nàng, từ đó hai người đều bước một chân vào địa ngục.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta vẫn có một chuyện không rõ.” Lục Kiến Vi hỏi: “Ngươi vốn có thể g.i.ế.c người rồi rời khỏi Nguyệt Vọng Thành, tại sao còn muốn ở lại đây chơi trò tự chui đầu vào rọ?”
“Ngươi đang nói gì, ta không rõ.”