Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 184

Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:08
Lượt xem: 64

Hai người dây dưa lâu như vậy, Hàn Khiếu Phong đã dẫn người bao vây khu vực này.

Năm giác quan của Lục Kiến Vi cực kỳ nhạy bén, sau khi phát hiện người đã tới, bước chân của nàng cũng thong dong hơn.

“Đi vào thôi, xem sư phụ ngươi hoan nghênh ta như thế nào?”

Cô nương bán hoa: “...”

“Thật không dám giấu giếm, ta vốn đoán đêm nay các ngươi sẽ lẻn vào Phàn gia thăm dò chuyện giải độc là thật hay giả.”

Lục Kiến Vi bước qua cây gậy trúc nằm trên đất, cước bộ nhàn nhã nói: “Không ngờ sư phụ ngươi còn đơn giản thô bạo hơn ta tưởng tượng, đặt bẫy ở địa bàn của mình, dẫn chúng ta vào bên trong.”

“Nếu ngươi đã biết sao còn dám xông vào?”

Một giọng nói chứa đựng nội lực bỗng nhiên vang lên bên tai nàng, khàn đặc khó nghe, như bị lửa thiêu đốt, khiến cho trái tim người nghe như nghẹn lại.

Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày: “Ta có thể giải độc của ngươi nhanh như vậy, hà tất gì phải sợ?”

“Ha ha ha ha, ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ có một loại kỳ độc chứ? Đúng là ngây thơ đến nực cười.”

“Ta không biết ngươi có bao nhiêu loại độc, nhưng ta biết, ngươi chắc chắc không giải được Quần Phương Đố, thuật dùng độc của ngươi kém xa Lâm Tòng Nguyệt.”

“Khốn khiếp!” Giọng nói kia đột nhiên sắc nhọn: “Ả thì là cao thủ cái quái gì? Hồ Cửu Nương ta đây mới là cao thủ dùng độc đệ nhất thiên hạ!”

Vừa rồi Lục Kiến Vi cố ý thử, sự thật chứng minh nàng đoán đúng rồi.

Lúc trước cô nương bán hoa có nói sư phụ của nàng chưa bao giờ nhắc đến cái tên “Lâm Tòng Nguyệt”, có thể thấy được ba chữ này là điều kiêng kỵ với nàng.

Có hai loại kiêng kỵ, một loại là bởi vì tôn kính hoài niệm, nên không muốn người khác khinh nhờn cái tên này. Một loại khác là vì người đó tự ti muốn trốn tránh hiện thực, cái tên này thành bóng ma không thể nhắc đến.

Tùy ý dùng độc g.i.ế.c hại dân chúng, người có tâm tư dịu dàng như loại thứ nhất là không có khả năng, cho nên nàng đoán là loại người thứ hai.

Quả nhiên, Hồ Cửu Nương không tiếc bại lộ thân phận, cũng muốn thông cáo tên tuổi bản thâh cho thiên hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-184.html.]

Tâm lý của nàng đã méo mó, thứ nàng mong cầu chỉ là một cái thanh danh.

“Ngươi tự xưng mình là đệ nhất thiên hạ, nhưng ngươi lại dùng Quần Phương Đố hại người, chẳng phải đang tự vả mặt mình sao?” Lục Kiến Vi đang nói về việc Ngưu Tiểu Hỉ trúng độc.

Hồ Cửu Nương cười dữ tợn: “Nếu không phải vì không đủ Cây Quỷ Khóc thì ta đã không thèm dùng Quần Phương Đố rồi, nghe nói loại độc kia đã bị ngươi giải, độc của Lâm Tòng Nguyệt cũng chỉ có thế, một hai người đã giải được.”

“Tại sao ngươi lại xuống tay với một đứa trẻ?”

Hồ Cửu Nương ngạo mạn nói: “Tuổi còn nhỏ đã bỏ vợ bỏ con, thế thì để cho nó nếm thử mùi vị đau đớn tuyệt vọng đi.”

Mọi người: ???

Vân Mộng Hạ Vũ

Một đứa trẻ thì bỏ vợ bỏ con ở đâu ra?

Lục Kiến Vi cũng hoang mang, nàng nhìn về phía cô nương bán hoa.

Cô nương bán hoa giải thích: “Hắn chơi trò đóng vai gia đình với mấy đứa trẻ khác, sắm vai nam nhân bội bạc bỏ vợ bỏ con.”

Mọi người: “...”

Lục Kiến Vi: “...”

Chuyện vi diệu kiểu gì vậy!

Lục Kiến Vi quyết định không tranh luận với hạng người vô tri.

Nàng lập tức đi đến cửa một ngôi nhà rách nát, giả vờ từ trong tay áo lấy ra bao cát to bằng bàn tay, giơ tay ném, bao cát văng lên trên nhà, sau đó nàng bóp lấy ám tiễn trong tay, mũi tên siêu nhỏ bay với tốc độ cực nhanh đ.â.m thủng bao cát, bao cát nổ tung, vô số bột phấn bay khắp sân.

Tiễn giấu trong ống tay là nàng mua từ thương thành, lúc nào cũng đeo trên cánh tay, bột thuốc trong bao cát một loại là thuốc áp chế nội lực.

Đã sớm có hơn hai trăm người nếm qua lợi hại của thuốc áp chế nội lực, thế lực lớn như Hắc Phong Bảo hay Thiên Lý Lâu có cầu gia gia cáo nãi nãi, mời danh y ra tay thì cũng không tìm được giải dược, nàng muốn nhìn thử xem Hồ Cửu Nương có cách nào hay không.

Hồ Cửu Nương trong sân: “...”

Nàng lập bẫy trong sân, người này lại ra ám chiêu trước cả nàng!

Loading...