Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:55
Lượt xem: 52
“Ngươi đã nhìn thấy loại hoa có thể nở vào mùa đông bao giờ chưa? Ngươi có biết tập tính của loài hoa này không? Ngươi chỉ bằng một câu nó không có độc đã bỏ qua một manh mối quan trọng như vậy, còn không bằng về nhà kế thừa gia nghiệp tổ tiên, đừng ở đây làm trò cười nữa.”
Chu Kiều đã miễn dịch với miệng lưỡi độc địa của nàng.
Hắn không có tức giận nhảy dựng lên, ngược lại hỏi: “Vậy ngươi nói xem đó là loại hoa gì, tập tính của nó ra sao, ngươi có thể nhìn ra manh mối gì?"
Hàn Khiếu Phong: “Lục chưởng quầy, thật sự có manh mối?”
“Ừm.” Lục Kiến Vi đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời cùng với một màu trắng xóa đập vào mắt: “Hoa này tên là Triệu Hạ, bản thân không độc, nhưng dung dịch dùng để bảo quản nó lại có độc.”
Nàng xoay người nhìn về phía Chu Kiều: “Hoa ngươi đã kiểm tra rồi, vậy còn nước trong bình hoa thì sao?”
Chu Kiều: “...”
Hàn Khiếu Phong đánh mắt ra hiệu, Vương Chí lập tức cầm bình hoa lại, sau đó dùng một ly trà sạch hứng một ít nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nước trong vắt không chút vẩn đục, nhìn không khác gì nước bình thường.
Chu Kiều ghé sát vào ngửi kỹ, lại dùng ngân châm thử độc, một lát sau nhíu mày nói: “Vẫn không có độc.”
Mọi người: ???
Lúc này Phùng Viêm vào nhà, bẩm báo nói: “Thượng sứ đại nhân, hạ quan đã hỏi rõ, năm người c.h.ế.t đều có ngoại thất.”
“Người có thể làm ngoại thất chắc chắn rất am hiểu việc trang điểm, thường sẽ dùng son phấn hoặc là dùng hương liệu.” Lục Kiến Vi giải thích: “Nước trong bình hoa sẽ bay hơi, vào mùa đông cửa sổ đều đóng kín, lúc nam nữ giao hoan sẽ ăn trúng son môi, cọ hương phấn, hai thứ này trộn lẫn sẽ trở thành một loại độc mới.”
Chu Kiều: “Nhưng năm người khác đều không c.h.ế.t trong nhà ngoại thất!”
“Độc phát cần có thời gian.” Lục Kiến Vi hỏi: “Hàn sứ, lúc trước các ngươi làm sao suy đoán ra hai canh giờ sau khi dùng độc sẽ độc phát thân vong?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-175.html.]
Hàn Khiếu Phong liếc nhìn Chu Kiều.
“Theo người thân, bạn bè hoặc hàng xóm kể lại, trước khi trúng độc người c.h.ế.t không có bất kỳ triệu chứng gì, hơn nữa thân thể rất khỏe mạnh. Ngược dòng thời gian, chúng ta có thể suy ra điều này.” Chu Kiều ngạnh cổ nói: “Độc dược bình thường chỉ cần một khi tiến vào thân thể sẽ phá huỷ thân thể ngay lập tức, cho nên…”
Lục Kiến Vi ngắt lời hắn: “Có một loại không phải, người trúng phải Quần Phương Đố sẽ không c.h.ế.t ngay lập tức.”
“Nhưng cũng sẽ đau đớn tột cùng, xuất hiện những bệnh trạng khác.” Chu Kiều thầm nói: “Hơn nữa người c.h.ế.t đều là bá tánh bình thường, ai sẽ dùng loại độc quỷ dị đó để g.i.ế.c bọn họ chứ?”
Quần Phương Đố là độc dược chuyên nhằm vào khách nhân giang hồ.
Nếu độc này đúng như lời nữ nhân này nói, nạn nhân sau khi bị hạ độc không xảy ra bất kỳ triệu chứng nào, ngược lại sẽ tử vong vào một thời điểm cụ thể thì cũng quá kỳ lạ.
Tại sao phải làm cồng kềnh như vậy?
“Lục chưởng quầy, loại độc này có giải dược không?” Hàn Khiếu Phong trịnh trọng hỏi.
Lục Kiến Vi: “Ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng việc cấp bách hiện tại là phải bắt được hung thủ.”
“Được.” Hàn Khiếu Phong phân phó: “Đi tra xem nơi của những người còn lại có hoa Triệu Hạ hay không, nhanh chóng tra rõ nguồn gốc của hoa này, còn có, ngoài ngoại thất của người này ra, ngoại thất của những người khác có mất tích hay không.”
Phùng Viêm nhận lệnh.
“Chưởng quầy, trời không còn sớm nữa, chi bằng tới nhà ta dùng cơm trước rồi hẵng nghiên cứu giải dược sau.” Tiết Quan Hà đề nghị.
Lục Kiến Vi: “Được.”
Ba người bước lên cỗ xe ngựa xa hoa đẹp đẽ đi về hướng Tiết trạch ở phía bắc thành.
Lục Kiến Vi là lần đầu tiên vào thành, lúc nãy vội vàng chạy đến hiện trường vụ án nên không có tâm tư quan sát cảnh tượng trong thành, hiện giờ mới rảnh để xem.
Nàng vén rèm lên, vui vẻ nhìn ngắm những ngôi nhà đơn sơ hai bên đường, có người đang quét tuyết trước cửa, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn sang, lúc thấy cỗ xe ngựa xa hoa cùng tuấn mã cao lớn thì trợn mắt há hốc mồm.