Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:39
Lượt xem: 51

Liệu có ai sẽ thực sự quan tâm đến một tên công tử tàn phế yếu đuối, một tên hầu chỉ giỏi to mồm, người trước chắc chắn đoản mệnh, người sau chỉ đem tới toàn phiền toái.

Mà những người khác cũng không biết việc tu vi Ôn Trứ Chi xao động, cho nên cũng không có liên tưởng tới.

Lục Kiến Vi bước xuống lầu đi ra ngoài hành lang.

Sắc trời âm u, mây đen ùn ùn kéo tới làm bầu trời như muốn đổ mưa.

Gió lạnh cuốn hết đất cát bên ngoài tường viện bay vào khách điếm.

“Tiểu Khách, tuyết sắp rơi sao?”

“Ta cũng không phải dự báo thời tiết.”

“À, là ta đánh giá ngươi quá cao rồi.” Lục Kiến Vi kéo lại áo choàng, ấn chặt cổ áo, miệng tùy ý nói.

Tiểu Khách: Ta rất tức giận!

“Lục chưởng quầy.” Lam Linh vẫn mặc y phục mỏng manh như trước, nhẹ nhàng đi tới gần Lục Kiến Vi, vươn bàn tay trắng nõn khổ não nói: “Chỗ này của nô gia có một vết sẹo, liệu có thuốc nào có thể làm mờ được không?”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Thuốc rất đắt, ngươi còn tiền không?”

Lam Linh: “Mười vạn lượng của ta đã đưa cho ngươi rồi, ngươi cứ trừ vào số đó đi. Ôn công tử mỗi tháng chỉ đưa một vạn lượng, mười vạn lượng này của ta ít nhất đủ cho mười tháng.”

“Cũng được.” Lục Kiến Vi gật đầu.

Vừa lúc nhân cơ hội này xem thử có thể điều chế ra loại thuốc mỡ xóa sẹo hay không.

Lam Linh dịu dàng cười, ôm lấy cánh tay nàng: “Vẫn là Lục chưởng quầy đối xử tốt với nô gia, không như những nam nhân xấu xí ngoài kia, kẻ thì không có tâm kẻ thì ngu như heo.”

“Cũng không hẳn.” Lục Kiến Vi rút tay ra khỏi người nàng, cẩn thận lùi vài bước: “Ta chỉ là xem trọng tiền của ngươi.”

Lam Linh không nhịn được cười.

“Vẫn là Lục chưởng quầy thẳng thắn, không giống mấy tên đạo đức giả ngoài kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-159.html.]

Lục Kiến Vi: “...”

“Ngươi có nội lực hộ thể, vì sao còn cần phải mặc nhiều lớp như vậy?” Lam Linh tò mò túm lấy áo choàng của nàng: “Không thấy rườm rà sao?”

Lục Kiến Vi mỉm cười: “Một năm bốn mùa đều có y phục khác nhau, y phục mỗi quý cũng được thiết kế với kiểu dáng bất đồng. Như thế mỗi ngày ta có thể đổi một bộ y phục mới, nếu tuyết rơi còn có thể mặc Hạc Xưởng đi dưới tuyết, chẳng phải rất hợp sao?”

Nàng kì thật cũng đang nhắc nhở chính mình, cho dù có được tuyệt kĩ võ công thì cũng không nên quên cuộc sống bình thường ở thế giới trước kia.

Không thể lạc lối ở nơi này mà quên mất đường về nhà.

Lam Linh nghe xong liền có chút đăm chiêu.

Cảnh tượng mĩ nhân cùng tuyết trắng xuất hiện trong đầu, nàng quay đầu nhìn Lục Kiến Vi.

Hạc Xưởng lấy màu trắng làm màu chủ đạo, trên tay áo thêu hoa mai đỏ thẫm, cổ áo được quấn quanh bằng một lớp lông tơ màu trắng, nâng đỡ cho khuôn mặt xinh đẹp đầy cao quý và tao nhã của người phụ nữ.

Thật sự rất đẹp.

Lam Linh không khỏi nhếch môi.

Đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được bình yên như thế này.

Kể từ khi nàng dấn thân vào con đường võ học, tất cả những gì nàng phải đối mặt không phải là ranh giới mỏng manh giữa sự sống và cái c.h.ế.t thì cũng là mưu hèn kế bẩn.

Cùng lúc đó, một bông tuyết trắng tinh bay đến đáp xuống lòng bàn tay đang đưa ra của Lục Kiến Vi, rất nhanh đã hóa thành nước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lam Linh mỉm cười, co rụt người lại bước đến bên nàng.

“Tuyết rơi rồi, lạnh quá đi mất, Lục chưởng quầy có thể cho ta mượn một bộ y phục mùa đông được không?”

Lục Kiến Vi xòe tay ra.

“Được được, ta mua, trừ vào mười vạn lượng đi.” Lam Linh cố ý chà xát hai tay, dáng vẻ như rất lạnh.

Nàng không cao bằng Lục Kiến Vi, dáng người đầy đặn thước tha, Lục Kiến Vi đo kích thước của nàng bằng mắt thường, mua cho nàng một bộ quần áo mùa đông màu đỏ, để vào tủ quần áo ở lầu ba.

Trang phục được làm hoàn toàn bằng thủ công với những hoạ tiết và hình thêu cực kì tinh xảo, màu đỏ rực rỡ như lửa.

Lam Linh nhìn thấy liền vui sướng, vội vàng thay đổi xiêm y.

Loading...