Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:51
Lượt xem: 48
Tiết Quan Hà nói: “Chuyện này khó gì? Ta viết thư gửi cho cha ta, để cha ta giúp A Nại mua cháo, những quán gạo trong thành ít nhiều đều nể mặt cha ta, giá tiền cũng sẽ không quá cao. Ôn công tử cứ an tâm ở khách điếm đợi đi.”
“Cái này…”
“Ta thấy Tiết tiểu huynh đệ nói có đạo lý.” Kim Phá Tiêu thuyết phục: “Ôn huynh, để Yến huynh cùng đi với A Nại, lại tìm bá phụ Tiết gia giúp đỡ, ngươi đừng đi ra ngoài nữa.”
Ôn Trứ Chi suy nghĩ một lúc, chắp tay nói: “Tiết huynh, Ôn mỗ cảm tạ trước.”
“Huynh đừng có gọi ta là Tiết huynh.” Tiết Quan Hà lúng túng xua tay: “Trực tiếp gọi ta Quan Hà là được, bây giờ ta đi viết thư.”
Yến Phi Tàng: “...”
Hình như không có ai hỏi qua ý kiến của hắn?
Không lâu sau, Tiết Quan Hà cầm thư đến, A Nại và Yến Phi Tàng cưỡi xe lừa của khách điếm đi đến Vọng Nguyệt Thành.
Xe ngựa của Ôn Trứ Chi quá xa xỉ, dùng để vận chuyển lương thực không tiện.
Do thám bên ngoài khách điếm thấy có người đi ra, nghe ngóng một chút liền biết Ôn Trứ Chi cho người đi mua lương thực thì không để ý nữa.
Danh tiếng đệ nhất phú hào Giang Nam của Ôn Trừ Chi rất vang dội, hắn ngoại trừ tìm giải dược ra còn có một thói quen ai cũng biết, đó là làm việc thiện.
Mỗi khi nghe tin nơi nào có thiên tai, hắn đều sẽ quyên góp một số tiền lớn để ủng hộ, hắn còn xây dựng không ít Từ Ấu Đường chuyên thu nhận những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về.
Trong mắt người thường, hắn là người đại từ bi, trong mắt giang hồ, hắn là người nhiều tiền tiêu không hết.
Lần động đất ở Vĩnh Châu này, nếu không phải Ôn Trứ Chi đang ở khách điếm bận chuyện tìm giải dược thì có lẽ đã sớm quyên góp tiền và lương thực rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-149.html.]
Hiện tại dân tị nạn đã đi đến Vọng Nguyệt Thành, việc xảy ra ngay trước mắt hắn, Ôn Trứ Chi có hành động này cũng không có ai hoài nghi.
Cho dù có người muốn nhắm vào A Nại thì cũng sẽ bởi vì sợ hãi Yến Phi Tàng mà do dự không dám hành động.
Cứ như vậy lại trôi qua năm ngày.
A Nại và Yến Phi Tàng mỗi ngày đều đến Vọng Nguyệt Thành một chuyến, mọi người đều đã quen việc hai người thường xuyên đi đi về về.
Đúng vào ngày thứ sáu, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người như cũ quay về phòng luyện công, Ôn Trứ Chi đột nhiên đề nghị cùng đi đến Vọng Nguyệt Thành, đòng thời còn mời Kim Phá Tiêu đi cùng.
Lam Linh và Sài Côn nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng, vì thế liền chặn bốn người trước cửa viện môn.
“Ôn công tử, có phải ngươi đã giải ra được tàng bảo đồ rồi không?” Lam Linh nghịch cái chuông trên cổ tay, cười nói: “Không bằng mang theo nô gia đi cùng?”
Sài Côn cũng nói: “Ôn hiền đệ, ngươi có gia sản đếm không hết, đoán rằng cũng không thật sự quan tâm đến bảo vật, thứ ngươi muốn trừ phi là linh dược trong đó, không bằng chúng ta đi cùng nhau, linh dược cho ngươi, những thứ còn lại phân cho chúng ta?”
“Không biết xấu hổ!” A Nại giận dữ nói: “Ai là hiền đệ của ngươi? Chúng ta có giao tình à? Cũng không nhìn lại xem bản thân bao nhiêu tuổi đầu, hừ!”
Yến Phi Tàng cầm đao đứng ra chắn trước người Ôn Trứ Chi, thái độ rất rõ ràng.
“Sài trưởng lão, Lam cô nương, hai người muốn làm gì?” Kim Phá Tiêu không nói gì: “Dân lưu lạc ngoài thành ngày càng nhiều, chúng ta chẳng qua chỉ đi giúp phát cháo mà thôi.”
“Kim thiếu gia, Sài mỗ cũng muốn giúp mọi người đi phát cháo, như thế nào?” Sài Côn vuốt râu nói: “Thường nói làm việc thiện sẽ có phúc báo, ta cũng muốn thử.”
“Ngươi làm việc thiện? Lương thực là ngươi mua sao? Cháo là ngươi nấu sao? Trật tự là ngươi giữ sao?“ A Nại cãi nhau chưa từng sợ ai: “Ta thấy Hắc Phong Bảo các ngươi da mặt ngày càng dày rồi, cái gì mà Hắc Phong Bảo, trực tiếp đổi tên thành Vô Diện Bảo thì tốt hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sài Côn: “...”
“Ôn công tử, tóm lại nô gia nhất định đi cùng ngươi.” Lam Linh mỉm cười, đồng thời nháy mắt với hắn.