Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:39
Lượt xem: 43
Tiền trong tài khoản nhanh chóng bay mất, trong nháy mắt đã rớt xuống vài số không.
Hàn Khiếu Phong dùng hết toàn lực chống xung kích tự bạo, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý kinh mạch đứt đoạn, trong lúc nản lòng thoái chí thì một sức mạnh cường đại vô hình ngăn trở uy lực xung kích.
Không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong viện cũng cảm nhận được một loại bảo hộ ôn nhu mà cường đại.
Bọn họ đều nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
Lục chưởng quầy không động thủ, vậy người ra tay chính là cao thủ thần bí tọa trấn ở khách điếm.
Mọi người vội vã nhìn xung quanh để tìm kiếm tung tích cao thủ.
Lục Kiến Vi bật cười: “Đừng tìm, à đúng rồi, phí bảo hộ ta sẽ ghi sổ.”
“Lục chưởng quầy yên tâm.” Ôn Trứ Chi thả ngón tay xuống, gương mặt tươi cười: “Chỉ là một vạn lượng còn không đủ trả ân cứu mạng.”
Dưới áp lực võ giả cấp sáu tự bạo lại có thể ung dung bảo vệ mười mấy người, đây là năng lực đáng sợ bá đạo gì?
Hàn Khiếu Phong ôm quyền: “Hàn mỗ cảm tạ ân cứu mạng của Lục chưởng quầy.”
Hắn thật sự không dám lấy 500 lượng ra đưa nàng.
Hắn phải suy nghĩ quay về bán sản nghiệp nào mới có thể trả được ân cứu mạng này.
Đám người Ngụy Liễu, Đào Dương, Phùng Viêm lấy lại tinh thần, tất cả đều biểu đạt cảm kích.
Ngay cả A Nại mặt mày cũng vui vẻ nói: “Lục chưởng quầy, ngoại trừ công tử ra thì ngươi chính là người tốt đệ nhất thiên hạ!”
Lục Kiến Vi: “……”
Nàng trầm giọng nói: “Các ngươi vào phòng đóng toàn bộ cửa nẻo.”
Mọi người không rõ nguyên do nhưng đều nghe theo dặn dò.
Hàn Khiếu Phong không quên “nhân chứng" quan trọng là Tống Phúc, hắn xách lão bước vào thính đường khách điếm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đóng cửa an tĩnh chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-140.html.]
Ai cũng không dám quấy rầy nàng, một đám mắt to trừng mắt nhỏ, không một tiếng động nhìn lẫn nhau, lo lắng trong mắt không cách nào che giấu.
Trong viện, màn tự bạo của Tống Nhàn bị đạo cụ ngăn lại, hai bên giằng co lúc lâu, năng lượng cấp sáu sụt giảm, tiền trong tài khoản khách điếm cũng hao tổn không ít.
Lục Kiến Vi đau lòng đến cực điểm.
Cứ tiếp tục như thế chín vạn lượng của nàng sẽ biến thành trứng ngỗng.
“Tiểu Khách, nếu ta có thể hấp thu một bộ phận nội lực thì có phải sẽ đỡ hao tiền hơn không?”
Tiểu Khách: “Ngươi mới cấp ba, người ta là cấp sáu, ngươi không sợ phản phệ?”
“Có đạo cụ áp chế mà.” Lục Kiến Vi hạ quyết tâm: “Phú quý hiểm trung cầu, nếu ta cứ chậm chạp tu luyện thì cả đời này đừng hòng rời khỏi khách điếm nửa bước.”
Dựa vào cấp bậc hiện tại của nàng, ra khỏi khách điếm cũng không nhất định sẽ c.h.ế.t hoặc bị thương, nàng không cần thiết phải đeo gông xiềng cho bản thân, nhưng nàng cũng không muốn đi đánh cược với xác suất ít ỏi.
Nàng sợ chết, nhưng nàng tình nguyện c.h.ế.t trong bụi gai ven đường do bản thân lựa chọn chứ cũng không muốn c.h.ế.t dưới đao kiếm kẻ khác.
Tiểu Khách: “Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận.”
Lục Kiến Vi hít sâu một hơi: “Trước tiên mở một khe hở đạo cụ phòng ngự để ta thử xem.”
Bức tường vô hình hé ra một khe nhỏ, năng lực cấp sáu điên cuồng ùa vào, rít gào nhắm về phía Lục Kiến Vi.
“Đóng lại!”
Bức tường phòng ngự khép lại.
Vô Danh công pháp vận chuyển cực nhanh.
Có năng lực tự bạo cấp sáu của Tống Nhàn che lấp, cho dù nàng sử dụng nội lực cũng không có ai nhận ra.
Trước đây nàng từng hóa giải nội lực cấp năm giúp Ngưu Tiểu Hỉ, cũng tích góp được một ít kinh nghiệm, hiện tại đối mặt với năng lượng cuồng bạo cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Nội lực tự do thoát ly bản thể trở nên yếu ớt, Lục Kiến Vi chỉ huy nội lực như hồng thủy, nội lực nhanh chóng bị thần phục, dung nhập vào trong nội lực Vô Danh trở lại trong cơ thể nàng.
Thanh tiến độ nháy mắt tăng lên một khoảng lớn!
Lục Kiến Vi mặt lộ vẻ vui mừng, có tác dụng, thật sự có tác dụng!
Nàng lặp lại quá trình như vừa rồi, xé mở một khe hở cho nội lực ùa vào, đóng lại sau đó nhanh chóng nghiền áp thu phục, lại mở, lại đóng, lại hấp thu.