Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:26
Lượt xem: 64
“Đa tạ đã nhắc nhở.”
Ngưu Sơn gãi đầu
“Không có gì. À đúng rồi, Lục chưởng quầy nếu muốn mua đất thì nên mua càng sớm càng tốt. Trước khi khi có dịp vào thành, ta nghe nói có trận động đất lớn ở Vĩnh Châu. Nghe bảo đã có rất nhiều người chết, lương thực dự trữ không còn nhiều, mọi người đồn rằng sẽ có rất nhiều người tị nạn chạy đến đây, quan phủ nói không chừng sẽ cho họ đất hoang để sinh sống.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương bá đầy kinh ngạc: “Địa phương không có cứu trợ thiên tai sao?”
“Cứu trợ? Nghe nói là không có đủ tiền và lương thực, cũng không thể lấy từ quốc khố, dân thành Vĩnh Châu cũng đâu thể ngồi chờ chết.”
Nhà Tề chỉ vừa thành lập được vài chục năm, trước khi lập nên nhà Tề, thiên hạ loạn lạc, chiến tranh triền miên không dứt, tiêu tốn không biết bao nhiêu là tiền của, lương thực.
Phải mất đến hàng chục năm mới phục hồi như hiện tại, nhưng vẫn không đủ khả năng chống lại thiên tai.
Khách điếm chật ních võ sĩ trong thiên hạ, hai người bọn họ nói chuyện cũng không thèm giấu giếm, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai để ý đến thiên tai động đất, triều đình có cung cấp tiền cứu trợ lương thực hay không cũng chẳng liên quan đến họ.
A Nại nghe được, gương mặt có chút đăm chiêu.
Chờ Tiết Quan Hà sử dụng xong phòng bếp hắn liền đi vào chuẩn bị làm bữa sáng cho công tử.
Không ngờ rằng Tiết Quan Hà lại ngăn hắn lại.
“Chờ một chút, chưởng quầy có lệnh kể từ hôm nay khách trọ muốn dùng phòng bếp phải lấy giá gấp đôi.”
A Nại không khỏi sửng sốt: “Tại sao?”
Tiết Quan Hà nhún vai: “Ta cũng không biết, dù sao cũng là do Lục chưởng quầy đặc biệt phân phó.”
Hắn cũng là lực bất tòng tâm
A Nại cũng không còn cách nào, đành phải giao ra hai trăm văn tiền.
Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, A Nại mặt sưng mày xỉa đi vào phòng, trong lòng vẫn còn cảm giác bực bội
“Cãi nhau với ai sao?” Ôn Trứ Chi dùng tay tiếp nhận thìa ăn, đối với thái độ bỗng dưng bực tức của A Nại đã tập mãi thành quen.
A Nại bực bội nói: “Công tử, Lục chưởng quầy đột nhiên tăng phí dùng phòng bếp, cũng không thèm thông báo một tiếng, cũng không biết là ta đắc tội với nàng khi nào.”
Ôn Trứ Chi sớm đã đoán ra được, buồn cười nói: “Nghĩ lại xem tối hôm qua ngươi nói cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-131.html.]
Hắn sớm đã nhắc nhở rằng nhất cử nhất động trong khách điếm đều được Lục chưởng quầy nắm trong lòng bàn tay, bất luận bọn họ nói những gì đều sẽ không thể lọt khỏi tai Lục chưởng quầy.
Đáng tiếc là đêm qua A Nại lại nhanh mồm nhanh miệng.
“Ta đã nói cái gì đâu …” A Nại giật giật nhân trung: “Tai nhớ rồi!”
Hắn ảo não than thở: “Chẳng phải do ta nghe lời công tử nói nên mới lỡ miệng hay sao? Ta cũng đâu cố ý nói Lục chưởng quầy là người xấu!”
Đều do hắn không biết giữ mồm giữ miệng, hại bây giờ mất gấp đôi ngân lương.
“Chỉ là chút bạc lẻ mà thôi” Ôn Trứ Chi cười nói: “Hãy nghĩ về những nạn nhân trong thảm họa ở Vĩnh Châu, bọn họ đã mất tất cả chỉ trong một đêm.”
A Nại gật gật đầu: “Quả thật bọn họ so với ta còn khổ hơn gấp trăm lần. Công tử, triều đình thật sự không cứu trợ hay sao?”
“Ta cũng không rõ.” Ôn Trứ Chi dừng lại một chút: “Nếu có dân chạy nạn đến Vọng Nguyệt Thành thì ngươi đi mua một ít lương thực nấu cháo phân phát cho họ.”
“Đã rõ, thưa công tử.”
Ôn Trứ Chi dùng xong bữa sáng thì đi tới trước cửa phòng Nhạc Thù
Trông thấy trước cửa phòng đã có hai người Sài Côn cùng Tống Nhàn đứng chờ sẵn ở hai bên trái phải, mắt nhìn chăm chăm vào Lam Linh bên trong.
Bọn họ liếc mắt sang Ôn Trứ Chi, không đặt hắn vào trong mắt.
Thời gian hơn nửa nén nhang trôi qua, Lam Linh bước ra, Sài Côn lại đi vào.
Tiếp theo đến Tống Nhàn, cuối cùng mới đến Ôn Trứ Chi.
Một trăm trang sách mỗi ngày nửa nén hương, muốn viết lại toàn bộ ước chừng cần ít nhất mười ngày.
Tất nhiên, thời gian dài ngắn còn phụ thuộc vào trí nhớ của từng người.
Ba ngày sau, Ngưu Tiểu Hỉ đã loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi người, theo chân huynh đệ Ngưu gia trở về thôn. Trước khi rời đi mọi người còn vây quanh tra hỏi hắn nguyên do bị thương, nhưng hắn còn nhỏ, ấp úng cũng không nói rõ được vì sao.
Thôn dân Lâm Nguyệt Thôn biết được là do Lục chưởng quầy cứu người lại càng thêm nhiệt tình hướng dẫn nhóm khách nhân giang hồ cách làm ruộng.
Ngưu Cường nhận được ủy thác của Lục Kiến Vi, thay nàng đi quan phủ xử lý việc mua đất.
Nghe được cuộc đối thoại giữa Ngưu Sơn và Trương bá vào ngày hôm đó, Lục Kiến Vi cũng đặc biệt nghe ngóng một số tin tức, những mảnh đất hoang không có người trồng trọt một mẩu nhiều nhất bán một lượng, nếu mua mấy ngàn mẫu cũng chỉ tiêu tốn mấy ngàn lượng.
Sau khi mua được đất nó sẽ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nàng, lúc này nàng muốn làm gì thì làm.