Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:25
Lượt xem: 54
“Chỉ là chút da lông thôi.” Lục Kiến Vi ăn ngay nói thật.
Trong mục giới thiệu Xuân Thu Dược Kinh cũng có nói đây chỉ là công pháp “da lông”.
Đến nhập môn cũng không phải.
Người khác chỉ cho rằng nàng khiêm tốn, cũng không để trong lòng.
A Nại trở lại giường chung, trong đầu còn nghĩ tới phương thuốc vừa rồi.
“Có chuyện gì?” Ôn Trứ Chi mặt mày nhu hòa hỏi: “Thất bại rồi sao?”
A Nại lắc đầu: “Ta vốn biết Lục chưởng quầy lợi hại, cho dù có lợi hại hơn nữa ta cũng chỉ bội phục.”
“Vậy thì tại sao?”
“Công tử, người nói tại sao nàng lại có phương thuốc của Thần Y Cốc?” A Nại có nghĩ trăm lần cũng không ra.
Trước đây sự kiện “Quần Phương Đố" từng gây xôn xao khắp nơi, trượng phu phong lưu cùng hồng nhan tri kỷ đau khổ cầu xin người hạ độc cho giải dược, người nọ không cho, bọn họ lại tìm đến cầu xin Thần Y Cốc.
Hai người có nội lực hộ thể, “Quần Phương Đố” vốn cũng là độc dược tính chậm, bọn họ có nhiều thời gian chờ giải dược.
Nhưng Tiểu Hỉ chỉ là người thường, cơ bản chỉ có thể chờ chết.
Đại phu Thần Y Cốc dồn hết tâm lực, rốt cuộc nghiên cứu chế tạo ra giải dược cứu được tánh mạng bọn họ.
Người hạ độc tâm sinh oán hận, tiếp tục hạ độc tên phụ bạc kia, Thần Y Cốc thử qua rất nhiều giải dược nhưng không công khai phương thuốc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trừ Thần Y Cốc cùng vị cao thủ dùng độc kia ra, độc này không ai có thể giải được.
“Chẳng lẽ nàng cùng Thần Y Cốc có quan hệ?” A Nại suy đoán.
Ôn Trứ Chi cười nói: “Vì sao ngươi không đoán nàng có liên quan đến người chế độc năm xưa?”
“Lục chưởng quầy nhìn cũng không giống hạng người ác độc.”
“Ác độc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-130.html.]
“Đúng vậy, hạ độc người ta nhiều như vậy còn không phải ác độc thì là gì?”
Ôn Trứ Chi lại hỏi: “Ngươi có biết người kia trước khi chế ra Quần Phương Đồ cũng từng là đại phu giúp người trị thương hay không?”
“A?” A Nại kinh ngạc, “Vậy tại sao người đó lại……”
Ôn Trứ Chi khép sách lại nói: “Mọi việc cũng không nên chỉ xem mặt ngoài, khuya rồi ngủ thôi.”
“Công tử.” A Nại bỗng dưng tỉnh táo: “Ý người là, Lục chưởng quầy mặt ngoài nhìn không giống người xấu, kỳ thật không phải người tốt?”
Ôn Trứ Chi: “……”
Sáng sớm hôm sau, Ngưu Cường đánh xe bò quay về thôn lấy tiền, Ngưu Sơn ở lại khách điếm.
Hắn là một nông dân chất phác, thật sự không chịu ngồi yên liền đi theo Trương bá giúp đỡ làm chút việc vặt vãnh để tỏ lòng cảm kích.
“Ngươi là khách nhân trong tiệm, việc này không cần ngươi làm.” Trương bá khuyên hắn.
Trên mặt Ngưu Sơn không còn vẻ đau khổ của hôm qua, hắn cười ngây ngô trả lời: “Ta nào có phải khách nhân gì, nếu không phải Lục chưởng quầy nhân từ thì Tiểu Hỉ đã lành ít dữ nhiều rồi. Sáng nay Tiểu Hỉ tỉnh lại còn gọi ta một tiếng “cha", ta thật sự rất vui.”
“Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp thì chờ thêm ít lâu nữa cùng Ngưu Cường tới đây dạy cho đám người kia trồng trọt.” Trương bá đề nghị nói: “Trước đó Ngưu Cường chắc cũng có nhắc với ngươi.”
“Có nói, bọn ta cũng đã ủ phân rồi, chờ Tiểu Hỉ về nhà ta lại gọi người toàn thôn tới giúp Lục chưởng quầy trồng trọt!”
Trương bá xua tay: “Không cần các ngươi trồng, chỉ cần dạy bọn họ là được.”
“Ta biết rồi.” Ngưu Sơn gật đầu lại nói: “Lục chưởng quầy muốn trồng mảnh đất hoang bên ngoài khách điếm phải không?”
“Không sai.”
Ngưu Sơn: “Không biết Lục chưởng quầy đã mua hay chưa, nếu chưa mua thì lương thực trồng được sau này có khả năng sẽ bị quan phủ thu hồi.”
Trương bá sửng sốt hỏi: “Thật sao?”
“Ta nói đều là sự thật.” Ngưu Sơn vội vàng tỏ vẻ chính mình không nói dối: “Tuy rằng chỗ đó là đất hoang không ai trồng, nhưng quan phủ không quan tâm, chỉ cần trồng ra được cái gì, quan phủ nói không chừng sẽ muốn thu hồi về, cho dù không thu thì cũng sẽ thu thuế, nếu không được liền phạt tiền.”
Trương bá: “……”
Lão lang bạt giang hồ nhiều năm chưa từng để tâm đến việc đất đai, phỏng chừng Lục chưởng quầy cũng không rõ.