Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:13
Lượt xem: 43
Tin tình báo nói tàng bảo đồ giấu trong một quyển sách, mà quyển sách này trùng hợp lại bị Nhạc Thù mang khỏi sơn trang.
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm quyển Tương tác tập chú trong tay A Nại.
A Nại đắc ý nhướng mày, đem sách đưa cho Ôn Trứ Chi.
“Công tử, người mau nhìn xem có tàng bảo đồ hay không.”
Ôn Trứ Chi nhận sách mở ra trang thứ nhất, ánh mắt mấy người còn lại đều dính chặt lên.
“Chỉ là một quyển sách tầm thường, không giống có giấu tàng bảo đồ.” Kim Phá Tiêu cúi đầu đánh giá vài lần: “Trang sách còn cũ sắp rách, nếu có đã sớm bị phát hiện rồi.”
Nội dung trong sách đích thật là giảng giải tương tác chi pháp, vô cùng nhàm chán buồn tẻ, có muốn xem cũng không xem nổi.
Không chỉ là hắn mà ba người Lam Linh, Tống Nhàn, Sài Côn cũng nhìn đến đầu váng mắt hoa.
Đây là cái quỷ gì vậy!
Sau vài giây ngắn ngủi Ôn Trứ Chi lại mở ra trang thứ hai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trang thứ ba, trang thứ tư…… Một mạch đến trang thứ mười.
“Hết nửa nén hương rồi, mời chư vị ra khỏi phòng.” Nhạc Thù ở ngoài cửa nhắc nhở.
Ba người không bắt được sách: “……”
Uổng phí một trăm lượng!
Trách không được Nhạc Thù lúc trước nói mỗi ngày chỉ có một cơ hội, hóa ra hắn đã sớm dự đoán được một lần căn bản không đủ bọn họ điều tra.
Bọn họ không nhìn ra được chỗ kỳ lạ của Tương tác tập chú, nhưng cũng muốn học thuộc lòng sách để trở về báo cáo kết quả công việc.
Nghe nói sách này là tuyệt bút của thợ thủ công tiền triều, trên đời không có quyển thứ hai.
Tìm không ra quyển thứ hai lại lấy không được quyển thứ nhất, vậy chỉ có thể âm thầm học thuộc sau đó sao chép lại trên giấy, lại tìm người tinh thông phá giải chìa khóa bí mật trong sách.
Nếu trong sách thực sự có chìa khóa có thể mở ra bảo vật thần bí, bọn họ xem như cũng không phí sức đi một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-122.html.]
Ba người hạ quyết tâm, mang theo tâm tư rời khỏi phòng.
A Nại đẩy Ôn Trứ Chi quay về giường chung, thấp giọng hỏi: “Công tử đã nhìn ra sao?”
Ôn Trứ Chi hoãn thanh nói: “Chỉ mới nhìn mười trang đầu, cần xem hoàn chỉnh mới biết được.”
Sách tổng cộng có 50 tờ, cũng tương đương một trăm trang, mỗi lần nửa nén hương phỏng chừng phải mất vài lần mới có thể nhớ được toàn bộ.
“Nếu trong bảo vật thực sự có linh dược thì tốt rồi.” A Nại nhỏ giọng thì thào, mang tới bình nước nóng nhét vào trong tay Ôn Trứ Chi: “Mới vừa rồi ở trong sân dầm mưa, công tử có muốn thay xiêm y không?”
Bên ngoài mưa tuôn gió giật, bọn họ đi từ lầu chính tới giường chung khó tránh khỏi bị dính nước mưa, A Nại bản thân không có việc gì nhưng lại lo lắng Ôn Trứ Chi cảm lạnh.
“Cũng được.” Ôn Trứ Chi di chuyển xe lăn vào phòng trong.
A Nại lại hỏi: “Công tử, hôm nay không thể phơi nắng, ngài muốn đọc sách hay là nghỉ ngơi?”
“Chơi cờ.”
“Được.”
A Nại từ rương đồ lấy ra bàn cờ đặt lên mặt bàn, mở nắp hộp cờ để lộ ra quân cờ bên trong.
Cờ trắng được làm bằng bạch ngọc bóng loáng mượt mà, màu trong như mỡ dê, cờ đen làm bằng hắc ngọc đen tuyền, tất cả đều là ngọc thạch thượng đẳng.
Một bộ cờ đã giá trị liên thành.
Ôn Trứ Chi thay xong xiêm y liền di chuyển đến bàn cờ, đơn độc tự mình đánh cờ.
A Nại vốn đã quen với việc này, ngay từ đầu hắn không để trong lòng nhưng càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Ngày trước công tử đánh cờ, quân cờ hai bên c.h.é.m g.i.ế.c kịch liệt, khắp nơi bố trí nguy hiểm trùng trùng, nào giống hiện tại nhàn nhã tản mạn như thế?
A Nại chớp mắt, còn chưa kịp hỏi ra miệng đã thấy ngón tay thon dài tái nhợt với các khớp xương rõ ràng hạ xuống một quân cờ.
Thế cục đột nhiên biến hóa.
A Nại ngạc nhiên hai mắt trừng to, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị.
Đây nào phải chơi cờ? Đây rõ ràng là một trận pháp phương vị!
Hắn tuy không tinh thông kỳ môn bát quái, nhưng ở bên cạnh công tử lâu ngày cũng ít nhiều có thể nhìn ra manh mối.