Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:03:34
Lượt xem: 62
Những âm thanh đầy màu sắc hòa cùng tiếng lục lạc lanh lảnh đan xen thành một giai điệu lạ lùng trong đêm tĩnh mịch, tác động liên tục vào sâu trong đại não.
Tốc độ vận chuyển Vô Danh công pháp tăng nhanh, nội lực dồn vào các kinh mạch trên đầu, như thể có một bức tường vô hình được dựng xung quanh đầu để ngăn chặn sự tấn công từ những ồn ào bên ngoài.
Lục Kiến Vi đột nhiên mở mắt.
Trong căn phòng chưa đốt đèn tối tăm tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng gần như không nghe thấy, tiếng lục lạc xuyên qua vách tường, lần lượt vang lên bên tai nàng.
Nàng mở giao diện hệ thống, giá trị phòng ngự không giảm, hệ thống vẫn chưa phán định đây là công kích sóng âm.
Bởi vì nó sẽ không gây nguy hại cho con người, chỉ khiến người ta buồn ngủ, ngủ ngon và sâu giấc hơn mà thôi.
Thôi miên?
Là một biện pháp hay.
Lục Kiến Vi không động đậy, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Nửa giờ sau, tiếng chuông cách vách chợt im lặng.
Lam Linh cất chất giọng lười biếng khàn khàn: “Đã đến lúc bắt tay vào chính sự.”
“Nghe nói trong khách điếm có cao thủ thần bí tọa trấn.” Bình Vu nhẹ giọng nói: “Nếu tiếng chuông không phát huy tác dụng, chẳng phải chúng ta sẽ bị phát hiện sao?”
“Cao thủ thần bí? Cao thủ cấp sáu trên giang hồ mới có bao nhiêu người? Ngươi cho rằng
Thiên Lí Lâu chúng ta ăn chay à, chút tình báo này cũng tính sai?”
Bình Vu: “Nếu là như thế, tại sao cuộc tập kích đêm đó thất bại?”
“Có lẽ là dùng thuật pháp kỳ môn.”
“Lam Nhi nói không sai, vậy bây giờ chúng ta đi lục soát phòng của Nhạc Thù?”
Lam Linh ngáp một cái: “Ta kêu nhiều như vậy họng cũng đau rồi. Tìm được tàng bảo đồ rồi lập tức rời khỏi nơi này, trở về đi ngủ.”
“Lam Nhi vất vả rồi.” Bình Vu cười cười, “Lục lạc của ngươi khiến người khác khó lòng phòng bị, lần này lập công lớn, nhất định lâu sẽ ban thưởng cho ngươi không ít, chúc mừng trước nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-115.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lam Linh cười nói: “Yên tâm, cũng không thiếu phần của ngươi.”
Nàng chạm vào sườn mặt nhẵn nhụi của Bình Vu, ngón tay mảnh khảnh mở cửa.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Lục Kiến Vi, bước chân hơi khựng lại
“Mỹ nhân xinh đẹp nhường này đúng là đáng tiếc.”
Bình Vu theo sát phía sau: “Đáng tiếc cái gì?”
“Tiếc là không mang về được, để nàng bầu bạn với ta mỗi ngày.” Lam Linh vận khinh công lắc mình đi đến thính đường ở lầu một.
Bình Vu giả vờ cô đơn: “Lam Nhi có ta còn chưa đủ sao?”
Lam Linh cười mà không nói.
Nàng đến gần cửa phòng Nhạc Thù, đang định đẩy vào.
“Nếu Lam cô nương đã không nỡ rời xa ta như vậy, không ngại sống ở đây luôn đi, như vậy có thể bầu bạn với ta mỗi ngày.”
Một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Lam Linh chợt xoay người, đồng tử hơi co lại.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, thân hình nữ tử yểu điệu, mặc áo ngủ mỏng manh đứng cách đó vài thước thổi mồi lửa.
Ngọn lửa bùng lên, trước mắt sáng rỡ.
Lục Kiến Vi tới gần giá cắm nến, tim nến nhận ngọn lửa màu cam từ tay nàng chiếu sáng khắp thính đường.
Có một người nằm trên mặt đất, chính là Bình Vũ đã hôn mê.
“Hắn làm sao vậy?” Lam Linh nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Không phải ngươi đã nói, tìm kiếm tàng bảo đồ phải dựa vào bản lĩnh chính mình hay sao? Ta không làm hại ngươi, còn ngươi làm vậy có ý gì?”
Lục Kiến Vi nhẹ giọng nói: "Các ngươi tranh cãi lâu như vậy, ta nghe cũng chán, tạm thời làm hắn câm miệng. Quả thật ta từng nói mỗi người tự dựa sức mình, ngươi cũng thật sự không làm tổn thương ai, nhưng ta quên nói, một khi bị phát hiện sẽ bị phạt tiền.”
Lam Linh: “…”
“Đừng tức giận, tấn công kẻ trộm vốn chính là chuyện hiệp sĩ giang hồ nên làm, nếu có người vào trộm nhà ngươi, e rằng kết cục còn thảm hơn nhiều.” Lục Kiến Vi cười nói, “Xét đến việc đây là lần đầu tiên ngươi phạm sai lầm, ta chỉ phạt một trăm lượng.”
Lam Linh: Hắc điếm! Đây là hắc điếm!