Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:03:32
Lượt xem: 56
Mặt mày Tiết Quan Hà rạng rỡ: “Vậy thì tốt quá, trưa hôm nay chỉ có ba người chúng ta cùng ăn cơm với chưởng quầy.”
“Ừ, mảnh đất Ngưu Cường trồng lúc trước đã lên mầm rau rồi, chưởng quầy rất vui vẻ, còn nói phải để cho đám khách nhân giang hồ kia nỗ lực hơn, ngươi cũng phải siêng năng đi giám sát bọn hắn.”
Tiết Quan Hà: “Được!”
Thấy hắn không hiểu, Trương bá nhắc nhở: “Bọn hắn mỗi người đều có tuyệt kỹ, cấp bậc cũng không quá cao, nếu dành nhiều thời gian với bọn hắn, ngươi có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó.”
Tiết Quan Hà không khỏi cảm thấy hổ thẹn: “Là ta ngu dốt, không nhận ra dụng tâm của chưởng quầy. Cảm ơn Trương bá đã nhắc nhở, sau này ta sẽ chăm chỉ tu tập.”
Hắn nhớ tới chuyện vừa nghe, không kìm được tò mò hỏi tiếp: “Ta xuất thân ở Vọng Nguyệt Thành, không biết rất nhiều chuyện, chỉ nghe nói Huyền Kính Tư phụ trách xử lý vụ án lớn trong giang hồ nhưng không biết chỉ huy sứ là ai, ngài có biết không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương bá kinh ngạc, không hổ là nơi hoang vắng, thông tin cũng thật thiếu thốn, đến cả chỉ huy sứ là ai cũng không biết.
Lão nói: “Chỉ huy sứ họ Bùi tên Tri.”
“Ồ, vậy hắn bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”
“Lớn hơn ngươi mười mấy tuổi.” Trương bá suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Ta cũng không biết hắn trông như thế nào.”
“Không biết?”
“Hắn đeo mặt nạ, cũng không bao giờ lộ mặt, không ai biết hắn trông như thế nào.” Trương bá vỗ vỗ vai hắn: “Hỏi cái này làm gì? Hắn ở cách xa ngươi, việc cấp bách bây giờ là đi làm cơm trưa.”
Tiết Quan Hà dẹp bỏ suy nghĩ, nghiêm túc đi nấu cơm.
Một ngày bình yên trôi qua, những vị khách trong khách điến đều an phận thủ thường, không ai chủ động tiếp cận Nhạc Thù.
Ngược lại, bản thân Nhạc Thù lại chạy đến phòng giường chung cho khách ở lì cả ngày, khi đi ra hai mắt cũng sáng ngời.
Lục Kiến Vi thấy Nhạc Thù như thế liền biết được lựa chọn của hắn.
Tia nắng ráng màu cuối cùng biến mất phía chân trời, màn đêm buông xuống, các vì sao và mặt trăng gặp nhau trên bầu trời.
Khách điếm được thắp sáng bằng những chiếc đèn lồng, giống như một ngọn hải đăng hùng vĩ tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Phùng Viêm phi thân lên tường viện, trong tay là tay nải căng phồng, dùng nội lực tung lên trời cao.
Trang giấy như bông tuyết bay lả tả bên ngoài khách điếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-114.html.]
Động tĩnh quỷ dị làm kinh động đám lâu la bên ngoài khách điếm, bọn chúng tay mắt lanh lẹ, xôn xao chia nhau năm trăm tờ ám ngữ.
Một người trong đó cướp được một tờ, nhìn một lúc ánh mắt khẽ thay đổi, giấu tờ giấy vào trong quần áo rồi lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
“Chắc chắn chứ? Thật sự là bút tích của Huyền Kính Tư?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Kỳ quái, bọn họ lấy đâu ra nhiều mực nước như vậy?”
“Hẳn là do khách điếm cung cấp.”
“Không phải nói mực nước là do Huyền Kính Tư đặc chế sao? Vì sao khách điếm lại có?”
“Không biết, nhưng nghe đồn khách điếm nhận lệnh của Huyền Kính Tư.”
“Không thể nào!!”
Các cuộc đối thoại tương tự đang diễn ra giữa thế lực khắp nơi.
Năm trăm tờ ám ngữ khiến tất cả mọi người không được yên giấc. Không có ai tin vào lời đồn đại, bọn họ đều có não.
Nếu Lục chưởng quầy hoặc cao thủ thần bí sau lưng Bát Phương khách điếm thật sự là người của Huyền Kính Tư, vậy Huyền Kính Tư cần gì phải mở một khách điếm tại đây?
Ba vị Huyền Kính Sứ cần gì phải cẩn thận khi vào ở khách điếm?
Diễn kịch?
Huyền Kính Tư rảnh vậy sao?
Đêm khuya tĩnh lặng lại có âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh truyền ra từ gian phòng sườn đông ở lầu ba.
Lục Kiến Vi lặng lẽ thở dài, việc này nghe nhiều cũng thấy chán.
Trong lòng nàng không hề có chút xao động, chỉ dành ra một chút lực chú ý cho phòng bên
cạnh, còn lại thì tu luyện nội lực.
Phòng bế quan của Yến Phi Tàng đã được bố trí trận pháp, nàng không cần nhọc lòng. Còn về việc người khác có chịu được hay không, nàng chỉ biết thương chứ không giúp được gì.
Cũng không thể tiếp tục đọc tĩnh tâm chú.