Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:34
Lượt xem: 61
Niềm vui Lục Kiến Vi bị cắt ngang, trong lòng khó chịu, tự nhiên không có sắc mặt tốt.
“Nhàn Vân sơn trang trước đó cho người tới tập kích, bổn tiệm không tiếp đãi.”
Tống Nhàn: “……”
Đêm qua Thiên Lí Lâu Lam Linh kéo nam sủng vào ở, nàng chưa đến một phút đã đưa ra 70 phần giải dược, tại sao tới lượt lão lại không cho vào?
“Lục chưởng quầy, ngươi ngoài miệng nói không tiếp đãi nhưng trong tiệm lại có hai đệ tử Nhàn Vân sơn trang, nô gia thực sự không hiểu nha.” Lam Linh bước ra cửa phòng, cười duyên dựa người vào lan can, váy áo mỏng manh theo gió lay động.
Lục Kiến Vi trả lời: “Hai người bọn họ trước khi sự việc xảy ra đã vào ở khách điếm, chỉ cần thanh toán tiền thì bổn tiệm không có lý do xua đuổi.”
“Nếu hai người bọn họ cùng Tống lão nhân nội ứng ngoại hợp, ăn trộm tàng bảo đồ thì làm thế nào?” Lam Linh dùng ngón tay quấn tóc, thanh âm mềm mại: “Nô gia cũng muốn tàng bảo đồ.”
Việc này mọi người trong lòng biết rõ, những người sau sự kiện đêm đó đến khách điếm, có kẻ nào là không phải vì tàng bảo đồ?
Chỉ là đại đa số bọn họ trọng thể diện, sẽ không nói ra miệng, làm gì có ai giống Lam Linh tùy tiện chiêu cáo thiên hạ?
Tống Nhàn: ???
Lão nhân là đang nói ai?!
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Ta nói rồi, muốn tàng bảo đồ tự dựa vào bản lĩnh, nhưng hi vọng các vị tuân thủ quy củ khách điếm, nếu có người không tuân quy củ, chỉ có thể mời hắn rời đi.”
“Quy củ gì?” Lam Linh làm bộ không biết.
Lục Kiến Vi: “Mộc bài ngoài cửa có viết rõ, cấm ẩu đả trong khách điếm.”
“Ẩu đả là chỉ?”
“Bất kỳ hình thức công kích nào, bao gồm cả luận bàn.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lam Linh lưu chuyển: “Tiêu chuẩn hành vi công kích là gì? Có người bị đả thương sao?”
Lục Kiến Vi nhìn sâu vào mắt nàng: “Tổn thương thân thể và tinh thần đều nằm trong phạm vi công kích.”
Đừng hòng chơi trò cắt câu lấy chữ với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-109.html.]
Lam Linh che miệng cười trộm, lục lạc trên cổ tay theo chuyển động của nàng phát ra âm thanh vui tai.
“Nô gia sẽ ngoan ngoãn, sẽ không vi phạm quy củ khách điếm, Lục chưởng quầy không cần hung dữ như vậy đâu.”
Hai người một hỏi một đáp, hoàn toàn xem nhẹ vị khách bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Nhàn hít sâu một hơi, lồng n.g.ự.c nghẹn đến mức muốn nổ tung, giọng nói hồn hậu bởi vì tức giận mà trở nên khàn khàn.
“Lục chưởng quầy, vì sao còn không mở cửa?”
Lục Kiến Vi mày đẹp khẽ nhếch: “Ngươi không nghe hiểu tiếng người?”
“Đúng vậy.” Lam Linh đứng bên cạnh phụ họa: “Tới chút thành ý đến bái kiến cũng không có, dựa vào đâu muốn Lục chưởng quầy mở cửa? Nô gia đêm qua tới đã đưa một phần hậu lễ thật lớn đó.”
Tống Nhàn: “……”
Lão có mang theo tiền, nhưng không cho vào thì đưa kiểu gì?
“Lục chưởng quầy, sơn trang có mấy kẻ không hiểu chuyện mạo phạm ngươi, Tống mỗ đã trừng phạt bọn chúng, ngươi đại nhân không trách tiểu nhân, có thể tha cho bọn chúng quay về chính đồ được không?”
Lục Kiến Vi thần sắc lạnh lùng: “Chính đồ? Bọn chúng vốn đi đườg vòng, ở đâu ra chính đồ?”
“Lục chưởng quầy……”
“Ta chỉ hỏi ngươi một việc.” Lục Kiến Vi cắt ngang lời Tống Nhàn: “Ngươi là tới chuộc người hay là tới tìm tàng bảo đồ?”
Khách điếm trong ngoài một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều hưng phấn đợi Tống Nhàn trả lời.
Nếu đáp vế trước, nói không chừng chỉ có thể lưu lại tiền tài, đến khách điếm còn không vào được; nếu đáp vế sau, thanh danh Nhàn Vân sơn trang xem như hủy sạch.
Trên giang hồ bất luận là thế lực nào đều có thể tới tìm tàng bảo đồ, chỉ duy nhất Nhàn Vân sơn trang không được.
Tống Nhàn sẽ lựa chọn như thế nào?
Lầu hai phòng cho khách, Đào Dương nắm chặt song quyền, gắt gao nhìn chằm chằm hướng viện môn. Hắn đã có dự cảm nhưng vẫn ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng.
Ánh mắt Ngụy Liễu đạm mạc, trong lòng đã chẳng còn ôm hy vọng với Tống Nhàn.
Trong thính đường, Nhạc Thù nhìn Trương bá với đôi mắt lộ vẻ thất vọng.