Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:32
Lượt xem: 57
Nàng đang muốn trả lời, ngoài viện lại đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh chính hồn hậu, chỉ nghe thanh âm liền có thể não bổ ra hình tượng đại hiệp chính phái.
“Nhàn Vân sơn trang Tống Nhàn đặc biệt tới bái kiến Lục chưởng quầy.”
Nét mặt Lục Kiến Vi trở nên lạnh lùng.
Tới đúng lúc lắm!
Nhàn Vân sơn trang cùng Bạch Hạc sơn trang xưa nay giao hảo, sau khi Bạch Hạc sơn trang bị diệt môn, Tống Nhàn cực kỳ bi thương nhưng cũng tận tâm xử lý hậu sự cho hảo hữu.
Tình nghĩa thâm hậu như thế, trong khoảng thời gian ngắn mỹ danh Nhàn Vân sơn trang lan truyền khắp giang hồ, người người ca tụng.
Nếu không phải có Bát Phương khách điếm thì Nhàn Vân sơn trang đã sớm tìm được Nhạc Thù, đồng thời mang về được bí mật tàng bảo đồ, cũng sẽ không xuất hiện cục diện bị lật tẩy khi cho người tập kích khách điếm.
Nhàn Vân sơn trang phái người tham dự đêm tập kích, tin tức truyền ra ngoài, mỹ danh trước đó cũng sụp đổ, đồng thời dẫn phát vô số luồng công kích kịch liệt.
Bêu danh Tống Nhàn “Ngụy quân tử” từ đó ra đời.
Lão đương nhiên sốt ruột, nhưng sốt ruột cũng vô dụng. Không ít thế lực đều dùng số tiền lớn chuộc người, người nào không có tiền thì ở lại trồng trọt, chỉ có Hắc Phong Bảo cùng Thiên Lí Lâu là không có động tĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai đại thế lực lẩn trốn quan sát là vì muốn tìm cơ hội lấy lại mặt mũi, Tống Nhàn chậm chạp bất động là bởi vì một khi hắn chuộc người, bêu danh ngụy quân tử này đừng mong rửa sạch.
Lão đang đợi Hắc Phong Bảo cùng Thiên Lí Lâu ra tay.
Đáng tiếc lại chờ được cục diện Hắc Phong Bảo thảm bại, Thiên Lí Lâu nhận lỗi.
Tống Nhàn bất đắc dĩ phải xuất hiện tìm tới khách điếm.
Thời điểm lão đứng trước cửa viện môn khách điếm, làm trò cười trước mặt mọi người nói hai chữ “bái kiến" với một nữ tử vô danh, trong lòng Tống Nhàn là vô số nhục nhã cùng giận dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-108.html.]
Yến Phi Tàng đã bế quan, nữ nhân họ Lục kia cho dù võ công cao cường cũng không ngăn cản được vô số cao thủ liên hợp.
Cho dù nàng ta ngăn được nhưng Nhạc Thù thì sao?
Các khách nhân cùng chúng tiểu nhị đều an tĩnh chờ đợi, đám do thám bên ngoài cũng rục rịch chuẩn bị, các chấm xanh lá trên bản đồ nhảy tới nhảy lui.
Lục Kiến Vi đứng dựa vào lan can, vẫn chưa đáp lại Tống Nhàn.
Nàng đang kiểm kê số dư tài khoản.
Phú hào xe lăn cống hiến ba vạn lượng, Thiên Lí Lâu đêm qua mang đến tám vạn lượng, nhưng trong đó 7000 lượng là tiền mua giải dược, ba ngàn lượng còn dư là để tạ lỗi, số này đều nhập vào tài khoản cá nhân của Lục Kiến Vi, còn thừa bảy vạn lượng.
Một vài doanh thu nhỏ lẻ tạm thời không tính, tài khoản khách điếm tổng cộng mười vạn lượng.
Mười vạn lượng có thể đem đạo cụ phòng ngự cấp sáu thăng lên cấp bảy, như vậy tài khoản còn dư không nhiều, không chắc có thể chịu được cao thủ cấp sáu thường xuyên công kích.
Thăng cấp đạo cụ công kích lại dư dả hơn.
Tài khoản cá nhân của nàng nhờ vào bán dược và thu lễ, cộng lại cũng hơn hai vạn lượng.
Mặc dù còn lâu mới mua nổi đạo cụ xuyên việt nhưng nàng cũng đã tương đối thỏa mãn.
Hai vạn lượng bạc, nếu tính một văn tiền bằng một đồng ở thời hiện đại thì Lục Kiến Vi cũng xem như có hai vạn tiền tiết kiệm, huống hồ giá trị một văn tiền ở Khải triều nhiều hơn gấp mấy lần một đồng ở hiện đại.
Nàng đã thành công bước lên hàng ngũ phú bà.
Lục Kiến Vi đắm chìm trong vui sướng giàu có, nàng đã quên mất ngoài cửa còn có người.
Nàng không đáp lại, người trong khách điếm đương nhiên cũng sẽ không đáp lại.
Tống Nhàn ở bên ngoài đợi một lúc vẫn không thấy khách điếm mở cửa, cũng không nghe thấy khách điếm đáp lại, tức giận nhưng lại không thể không cố kìm nén, một lần nữa mở miệng hô to.
“Nhàn Vân sơn trang Tống Nhàn đặc biệt tới bái kiến.”