Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:28
Lượt xem: 102
Lục Kiến Vi vốn dĩ đang chuyên tâm nghe lén, nghe được Ôn Trứ Chi đề cập tới Yến Phi Tàng, lúc này mới nhớ tới hộ viện mạnh nhất khách điếm còn đang bế quan bèn quyết định vứt bỏ phúc lợi, niệm một đoạn Đạo gia tĩnh tâm chú.
Kỳ thật nàng nghe một lúc liền phát hiện thanh âm hai người có chút giả, hoặc là nói thật giả lẫn lộn.
Lam Linh đến để cầu hoà, nàng ta không có khả năng nhất định phải làm chuyện này trước mặt mọi người trong khách điếm.
Bọn họ là đang diễn kịch.
Nếu đã diễn kịch, Lục Kiến Vi cũng không ngại mà niệm ra tĩnh tâm chú, cũng không lo lắng sẽ làm cho đối phương mất hứng.
Hai người quả nhiên ngừng lại.
Lam Linh lén thở dài: “Lục chưởng quầy đúng là mất hứng.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Trong tiệm còn có tiểu nhị nhỏ tuổi, nhị vị thông cảm.”
“Khách điếm này của ngươi quy củ quá nhiều.” Lam Linh oán giận: “Dường như không giống mở cửa làm ăn chân chính.”
“Đêm đã khuya, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi.”
Lục Kiến Vi không tiếp lời nàng, tiếp tục đả tọa tu luyện.
Giường chung phòng cho khách, Kim Phá Tiêu cười ha ha: “Lục chưởng quầy thật là diệu nhân!”
Vân Mộng Hạ Vũ
A Nại cũng cười: “Lục chưởng quầy thực sự có biện pháp, cho dù là ai nghe xong tĩnh tâm chú cũng sẽ héo.”
“Tuổi còn nhỏ đừng nói lời nói thô tục.”
“Ta không nhỏ, ta mười bảy rồi!”
Kim Phá Tiêu chế nhạo: “Không nhỏ? Chẳng lẽ nhìn trúng tiểu nương tử nhà ai rồi?”
“Không có!” A Nại vừa xấu hổ lại vừa tức giận, phản kích nói: “Ta tuổi còn nhỏ, nhưng ngươi lại không nhỏ, tại sao không thấy ngươi cưới nương tử?”
Kim Phá Tiêu: “……”
Đề tài dừng ở đây.
Khách điếm khôi phục an tĩnh, đèn trong phòng lục tục tắt, không còn ai nhớ tới huynh đệ Hắc gia bị treo dưới hiên sắp trúng gió.
Huynh đệ hai người ăn nhuyễn cân tán, cả người vô lực bị treo trên cao, nếu không phải thân thể khoẻ mạnh đồng thời có nội lực hộ thể thì đã sớm ngất đi.
Kỳ thật bọn họ tình nguyện ngất xỉu.
Bọn họ đã mất hết thể diện, thật sự không muốn tiếp tục đối mặt với nhân sinh ảm đạm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Kiến Vi triệu tập mọi người cùng dùng bữa, Lam Linh lắc lư vòng eo mảnh khảnh cười duyên xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-105.html.]
“Lục chưởng quầy, dùng bữa sao không gọi ta?”
Nàng trang điểm tinh xảo, đuôi mắt cong cong, cực kỳ giống yêu tinh trong thoại bản.
Bình Vu đi theo sau nàng, lông mi buông xuống, thần sắc đạm tĩnh, phảng phất như lời càn rỡ đêm qua không phải phát ra từ miệng hắn.
Nhạc Thù nhớ tới chính mình tối hôm qua khen hắn phong nhã, mặt không khỏi đỏ bừng, thật sự muốn vùi mặt vào trong chén.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Tiếng chuông lục lạc càng đến gần, theo sau là mùi hương phấn nồng đậm, mùi thơm ngào ngạt như cánh hoa sắp tàn tản mát ra mị lực cuối cùng của sinh mệnh.
Lục Kiến Vi trả lời: “Quy củ khách điếm, nếu khách nhân muốn dùng bữa thì cần thông báo trước, nếu không chỉ có thể chờ chúng ta ăn xong mới có thể gọi món.”
“Khách điếm không phải nên thỏa mãn mọi yêu cầu của khách nhân sao?” Lam Linh vươn ngón tay ngọc quấn vài sợi tóc rũ xuống, ai oán nói: “Đêm qua ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay lại không cho ta lấp đầy bụng, Lục chưởng quầy đúng là làm người ta đau lòng mà.”
Mọi người: “……”
Chuyện tối hôm qua ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc lại!
Lục Kiến Vi giật mình, trịnh trọng nói: “Vô cùng cảm tạ màn biểu diễn của Lam cô nương và Bình Vu công tử đêm qua, các ngươi biểu hiện rất tuyệt.”
Lam Linh: “……”
Nàng yên lặng nhìn chằm chằm Lục Kiến Vi, đột nhiên cười ra tiếng, mị nhãn như tơ nói: “Lục chưởng quầy, ngươi là người thú vị nhất ta từng gặp. Ta có chút thích ngươi rồi.”
“Đa tạ khen ngợi.” Lục Kiến Vi khiêm tốn nói: “Ta chỉ là một khách điếm chưởng quầy tầm thường, không nhận nổi hậu ái của Lam cô nương.”
“Hừ.” Lam Linh càng nói càng hăng, lụa mỏng phất qua lập tức ngồi bên cạnh Lục Kiến Vi, vai kề vai nhỏ giọng nói: “Ta cứ thích ăn cùng ngươi.”
Lục Kiến Vi: “……”
Lam Linh không động thủ, đạo cụ phòng ngự của khách điếm cũng vô dụng, đạo cụ công kích chỉ có cấp năm, đánh không lại nàng.
Bỏ đi, mặc kệ nàng có mục đích gì, cuối cùng cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Nếu vứt bỏ lập trường, có thể cùng mỹ nhân ở một chỗ đúng là rất hưởng thụ.
Lam Linh tướng mạo mỹ diễm, da thịt trắng nõn mềm nhẵn, nói chuyện kiều mị mềm mại làm người ta không có cớ đuổi nàng đi.
Lục Kiến Vi liền nói: “Ăn chung có thể, nhưng phải trả tiền.”
“Ngươi đồng ý rồi?” Lam Linh mi mắt cong cong: “Bình Vu, đưa tiền.”
Bình Vu đi tới quầy giao tiền, an tĩnh đứng hầu một bên.
Hắn là võ sư cấp bốn trẻ tuổi tuấn nhã, nhìn qua tiền đồ vô lượng, cũng không biết vì sao lại ở cùng Lam Linh.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hắn chỉ là tôi tớ của Lam Linh, nhiều nhất chỉ xem như người làm ấm giường.