Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:21
Lượt xem: 52
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi, nàng chỉ là một khách điếm chưởng quầy tầm thường.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng tới giờ dùng bữa tối.
Ngoại trừ Ôn Trứ Chi cùng A Nại, những người còn lại đều ngồi vây quanh bàn dài.
Phùng Viêm xót túi tiền, nhưng hắn không dám phiền toái Tiết Quan Hà, cũng không muốn ở trong khách điếm một mình hành xử khác người.
Đệ tử Nhàn Vân sơn trang còn có thể ăn chung, Huyền Kính Tư bọn họ vì sao không thể?
Hắn giao tiền cơm nhưng lại ăn không tận hứng.
Ba người thảo luận cả buổi trưa cũng chưa nghĩ ra biện pháp truyền tin. Bên ngoài khách điếm không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm, chỉ sợ bọn họ vừa rời khỏi khách điếm liền bị người trong giang hồ bao vây tấn công.
Manh mối quan trọng không truyền ra được, đúng là làm người ta sốt ruột.
Sau khi ăn xong Lục Kiến Vi ở trong viện tiêu thực.
Phùng Viêm đứng ở hành lang bồn chồn một lúc lâu, rốt cuộc trước khi Lục Kiến Vi quay về phòng hạ quyết tâm.
“Lục chưởng quầy, Phùng mỗ có một chuyện muốn thỉnh cầu, nếu thành công tất không thể thiếu tiền thù lao.”
Lục Kiến Vi thích nhất là người khác mang tiền tới cho mình, nhưng tiền này nàng cũng không thể kiếm.
Nàng làm bộ không biết hỏi: “Chuyện gì?”
“Có thể đi trước rồi nói không?”
“Không cần, ngươi cứ nói đừng ngại.”
Phùng Viêm đành phải nói: “Ta muốn truyền tin về Huyền Kính Tư, nhưng bên ngoài khách điếm không biết có bao nhiêu đôi mắt đang hăm he dòm ngó, chỉ sợ không thể đưa tin về, không biết Lục chưởng quầy có đồng ý hỗ trợ?”
Nể tình tiền bạc Lục Kiến Vi đương nhiên không muốn cự tuyệt, nhưng chính nàng cũng không thể bảo đảm cho hắn.
Phùng Viêm cho rằng sau lưng nàng có thế lực khổng lồ, có khả năng bảo hộ thư tín an toàn nên mới tìm tới bàn việc làm ăn.
Lục Kiến Vi nhàn nhạt nói: “Ta chỉ quản việc trong khách điếm.”
Phùng Viêm có chút thất vọng, trên mặt không có biểu tình, chỉ chắp tay nói: “Quấy rầy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-100.html.]
“Phùng sứ.” Lục Kiến Vi lại nhẹ nhàng gọi hắn: “Chẳng lẽ Huyền Kính Tư không có ám ngữ truyền tin?”
Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng bồ câu đưa tin chứ?
Phùng Viêm cười khổ: “Có thì có, nhưng ám ngữ cũng phải có người thấy mới được.”
“Chưa thử sao biết không thể?”
“Mặc dù có người Huyền Kính Tư ở gần đây, ám ngữ trong thư cũng cần mực nước đặc thù, loại mực này khác với mực viết thông thường, chỉ có thuốc bột đặc chế trong Huyền Kính Tư rải lên mới có thể biến sắc.”
Phùng Viêm mặt lộ vẻ khó xử: “Mực nước ta mang tới không còn thừa bao nhiêu, cho dù viết được nhưng mang ra ngoài cũng không biết đồng liêu có nhận được hay không.”
“Mực nước đặc chế chỉ có Huyền Kính Sứ mới có thể nhìn ra?”
“Cũng không phải.” Phùng Viêm lắc đầu: “Khách nhân giang hồ không thích Huyền Kính Tư, cố nhiên muốn tìm Huyền Kính Tư gây phiền toái, thường xuyên cố tình cướp đoạt thư tín, chắc cũng có người nhận ra mực nước.”
Chí ít đám đại tông môn cũng sẽ không xa lạ.
Lục Kiến Vi gật gù: “Thuốc bột đặc thù thì sao?”
“Thuốc bột chỉ Huyền Kính Tư mới có.”
Lục Kiến Vi nhìn hắn cười nói: “Ta có một biện pháp, không biết Phùng sứ có nguyện ý lắng nghe?”
Làm ăn với người khác cũng xem như “việc trong khách điếm.”
Phùng Viêm mừng rỡ: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Lục Kiến Vi thấp giọng nói: “Người bên ngoài âm thầm theo dõi khách điếm có tới bảy tám chục, tất cả đều là tai mắt các phương, bọn hắn thu thập tình báo khách điếm, đồng thời cũng có ý đồ ngăn cảm các thế lực khác xâm nhập khách điếm. Người là lo lắng điều này đúng chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không sai.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Vậy thì được rồi, ngươi viết 500 ám ngữ giống nhau tung ra ngoài cho bọn hắn tranh đoạt, trong lúc hỗn loạn ít nhiều cũng có một phần rơi vào trong tay Huyền Kính Tư.”
Mắt Phùng Viêm chơt sáng, phương pháp này quả thật có thể dùng, nhưng hắn không có đủ mực nước cho 500 phần.
“Nếu ngươi tin ta thì có thể cung cấp mẫu mực nước, ta có lẽ có thể giúp được ngươi.” Lục Kiến Vi cười nói: “Đương nhiên giá chắc chắn không rẻ, trong lúc ngươi viết ám ngữ nhớ bảo đồng liêu mang thêm tiền.”
Phùng Viêm: “……”
Nói thật, hắn có chút không tin.