Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-03-05 14:05:52
Lượt xem: 105
Hà Tiểu Anh cười chua chát, “Trong lòng bà ấy tôi như kẻ thù rồi. Chung tiểu thư, cô không cần phải nói thêm nữa. Kỳ thi tiếp theo, trên bài thi của tôi chỉ có tên của tôi mà thôi.”
Chung Mạn Mạn mặt mày dữ tợn, “Hà Tiểu Anh, cô không để tôi sống yên thì cô cũng đừng mong được sống yên!”
Diệp Thu Thu chờ dưới lầu nửa tiếng, Hà Tiểu Anh bước xuống, bước chân nhẹ nhàng. Chắc hẳn mọi chuyện đã được làm rõ. Nếu không có gì bất ngờ, Chung Mạn Mạn sẽ rời đi trong vài ngày tới.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Diệp Thu Thu thấy trên mặt Hà Tiểu Anh có năm dấu tay. Gương mặt trắng trẻo của cô sưng đỏ một bên, Diệp Thu Thu thầm chửi mắng, Chung Mạn Mạn dám ra tay đánh cô ấy!
“Chung Mạn Mạn đánh bạn à?”
Hà Tiểu Anh vội vàng che mặt. Cái tát của Chung Mạn Mạn vì giận quá mà mạnh mẽ, cô không kịp tránh, bị đánh trúng một cách thê thảm. Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn được giải thoát.
“Không đau đâu, tôi đã nói rõ ràng với cô ta rồi. Bạn học Diệp, chúng ta đi thôi.”
“Không được!”
Từ lúc Hà Tiểu Anh quyết định đứng lên phản kháng, trong lòng Diệp Thu Thu vốn băng giá đã nứt ra một kẽ hở. Kiếp trước, Hà Tiểu Anh có lẽ không gặp phải Chung Mạn Mạn, nhưng chắc chắn cô ấy cũng đã trải qua những kinh nghiệm tương tự. Lúc đó, không ai giúp cô ấy, sau khi thi xong có phải đã bị bắt về làm dâu nhà ai đó?
Kiếp trước, cô cố tình trốn tránh mẹ ruột, vậy mà lại không biết gì hết.
Cô kéo Hà Tiểu Anh lên lầu một lần nữa, Hà Tiểu Anh hơi sợ, cách gọi cũng thay đổi: “Thu Thu, cậu làm gì vậy? Đừng đi tìm cô ta nữa, chúng ta đi thôi.”
Diệp Thu Thu chạy đến trước một căn nhà, hỏi: “Chung Mạn Mạn sống ở trong căn nhà này phải không?”
Hà Tiểu Anh không biết cô định làm gì, chỉ có thể gật đầu: “Đúng, là nhà này.”
Diệp Thu Thu rất mạnh, cô chỉ cần một cú đá đã đạp tung cửa. Chung Mạn Mạn sợ đến hồn bay phách tán, quay đầu thấy Diệp Thu Thu và Hà Tiểu Anh đứng cùng nhau, sau khi kinh hoàng là cơn thịnh nộ.
“Diệp Thu Thu, quả nhiên là cô, chính cô xúi giục Hà Tiểu Anh phản bội tôi phải không? Cô nghĩ cô đang giúp cô ta sao? Cô đang hại cô ta đấy, ngày mai tôi sẽ thu hồi cửa tiệm, Hà Tiểu Anh chờ bị mẹ và chị cô ta gả cho một kẻ ngốc đi!”
Diệp Thu Thu không thèm đôi co với cô ta, quay sang nói với Hà Tiểu Anh: “Cậu nhìn cho kỹ, bị người ta đánh thì phải đánh trả lại như thế này. Nếu đánh không lại thì cắn, cắn không lại thì chờ, chờ đến lúc mình đủ mạnh thì trả lại hết.”
Chung Mạn Mạn giơ tay định đánh Diệp Thu Thu, nhưng bị cô chụp lấy cổ tay, xoay tay tát ngược lại vào mặt cô ta.
Diệp Thu Thu mạnh tay, cái tát mà cô giáng cho Chung Mạn Mạn còn nặng hơn nhiều so với cú đánh của cô ta đối với Hà Tiểu Anh.
Mặt Chung Mạn Mạn nhanh chóng sưng lên, cô ta không thể tin nổi: “Diệp Thu Thu, sao cô lại vì một người không liên quan mà đánh tôi? Cô không sợ đắc tội với nhà họ Chung sao?”
Diệp Thu Thu cười lạnh một tiếng, kéo Hà Tiểu Anh đi thẳng.
Tại sao ư? Bởi vì Chung Mạn Mạn đã tát mẹ cô. Cô có thể hận bà, không tha thứ cho bà vì đã bỏ rơi cô, nhưng cô không thể để người khác ức h.i.ế.p bà, vì… đó là mẹ của cô.
Diệp Thu Thu đưa Hà Tiểu Anh đến ký túc xá trường học, đưa cho cô ấy chăn nệm và đồ dùng sinh hoạt, rồi trong lòng cô thầm nói: “Hà Tiểu Anh, hôm nay tôi giúp cậu một lần, sau này cậu nhất định, nhất định phải xứng đáng với danh xưng ‘mẹ’. Dù vì bất kỳ lý do gì, cũng không được bỏ rơi con của mình nữa.”
Dù đứa con đó có phải là cô hay không.
***
Hà Tiểu Anh đi cả đêm không về, Lôi Thải Vân mắng chửi không ngừng. Sáng hôm sau, bà ta thấy Chung Mạn Mạn đến. Hôm nay là thứ hai, chẳng lẽ cô ấy không đi học sao?
“Chung tiểu thư, sao cô lại đến đây?”
Lôi Thải Vân than thở với Chung Mạn Mạn: “Bây giờ buôn bán kém quá, Chung tiểu thư cô giỏi như vậy, hay là nghĩ ra một món ăn vặt mới lạ đi, Hà Ký chắc chắn sẽ hồi sinh. Hoặc cô thuê một đầu bếp giỏi, rồi sửa sang lại Hà Ký như Hắc Ngư của ông Đoàn đối diện, chắc chắn sẽ có khách ngay.”
Bà ta và con gái lớn đã nghĩ suốt đêm, để có thể kiếm thêm lợi từ Chung Mạn Mạn vì đứa cháu ngoại của bà ta, ồ, sắp thành cháu nội rồi. Chung Mạn Mạn muốn thi đậu vào trường đại học tốt, chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của họ.
Chung Mạn Mạn đã bình tĩnh trở lại, cô cười tươi như hoa, khiến Lôi Thải Vân thấy khó hiểu.
Lôi Thải Vân nhìn mặt trái của cô ta bị sưng lên, vội hỏi: “Chung tiểu thư, ai cả gan đánh cô vậy? Cô nói tôi nghe, tôi giúp cô đánh trả.”
Chung Mạn Mạn nói: “Chính là con gái tốt của bà, Hà Tiểu Anh đánh đấy. Tối qua bà vừa rời đi, cô ta đã đến tìm tôi, nói không muốn giúp tôi thi nữa, cô ta muốn tự thi, thái độ vô cùng kiên quyết.”
“Không thể nào.”
Lôi Thải Vân không tin. Không có sự hỗ trợ của gia đình, Hà Tiểu Anh thậm chí không có cơm ăn trong tuần này, còn thi cái gì mà thi.
“Để nó nghe lời, tôi chưa bao giờ cho nó thêm tiền. Nó thậm chí còn không có tiền ăn hôm nay, sao có thể gan dạ như vậy được?”
“Ồ, có lẽ là Diệp Thu Thu cho tiền đấy.”
TBC
Chung Mạn Mạn giờ đã không quan tâm nữa, không ngại đổ thêm thù hận cho Diệp Thu Thu: “Diệp Thu Thu luôn ghét tôi vì đã cướp vị hôn phu của cô ta, nhưng thực sự không liên quan đến tôi, chính cô ta tự không biết xấu hổ mới bị hủy hôn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-96.html.]
“Cô ta đã kết hôn rồi, tại sao còn học lại, lại chọn trường Nhị Trung? Chính là để điều tra tôi. Bây giờ cô ta đã điều tra rõ ràng rồi, con gái bà chỉ nghe lời cô ta, thậm chí không nghe lời bà nữa. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ thu hồi cửa tiệm này, bà phải chuyển đi ngay.”
Lôi Thải Vân van xin, nói rằng bà ta nhất định sẽ dạy dỗ Hà Tiểu Anh, đảm bảo cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cửa tiệm này là nguồn sống của cả gia đình bà ta, khi rời quê, bà ta đã nói sẽ không bao giờ quay lại, giờ quay lại làm ruộng chẳng phải sẽ bị dân làng cười chê sao?
Chung Mạn Mạn không động lòng. Hà Tiểu Anh đã quyết tâm, dù sau này có bị ép thay đổi ý định, thì cũng là không tình nguyện. Hơn nữa, có Diệp Thu Thu ở đó, trong mấy tháng tới ai mà đoán trước được biến số gì. Lôi Thải Vân không chịu đi, Chung Mạn Mạn cũng không vừa, cô ta thuê vài người đến đập phá toàn bộ Hà Ký, ném chăn nệm của Lôi Thải Vân ra ngoài đường, rồi lấy một sợi xích lớn khóa cửa lại.
“Đừng trách tôi, muốn trách thì trách Diệp Thu Thu và Hà Tiểu Anh đi, muốn xả giận thì đi tìm bọn họ mà trút.”
Lôi Thải Vân vẫn ở trong căn phòng nhỏ phía sau sân, bây giờ quán cũng mất, chỗ ở cũng không còn, trong lòng bà ta tràn ngập căm hận Diệp Thu Thu, tất cả đều tại ả đã xúi giục Tiểu Anh.
Chung Mạn Mạn quay về trường làm thủ tục thôi học, Liên Kiều không biết chuyện gì đã xảy ra, lo lắng giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, ngăn cô thu dọn sách vở: “Bạn Chung, sắp thi đại học rồi, sao cậu lại rút lui vào lúc này? Cậu làm vậy là quá vô trách nhiệm với bản thân đấy!”
Bây giờ mối quan hệ giữa cô và Chung Mạn Mạn đã tốt hơn rất nhiều, hai người là bạn tốt, cô nhất định phải ngăn cản chuyện này.
Chung Mạn Mạn xoa mắt, cố ý dụi cho mắt đỏ lên, khẽ cười buồn nói: “Tớ cũng hết cách rồi, tớ và bạn Diệp có chút xích mích, không thể ở lại Nhị Trung nữa. Đây là chuyện riêng của tớ, xin cậu đừng hỏi, cũng đừng báo cho thầy cô biết. Tớ không muốn vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến các bạn học khác, như vậy là không công bằng với họ.”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói với tớ, tớ sẽ đi tìm cô ta đòi lại công bằng cho cậu!”
Liên Kiều tức giận nghĩ thầm, còn có thể là chuyện gì chứ? Chắc chắn là vì Diệp Thu Thu bị hủy hôn, trách Chung Mạn Mạn đã cướp vị hôn phu của cô ta. Bây giờ cô ta quay lại chỉ có thể lấy một người đàn ông đã ly dị và có con, trong lòng không cam tâm nên sau lưng chẳng biết đã giở trò gì.
Cái tên Cố Thời Úc đó còn có chút bản lĩnh, ban đầu hắn có thể trở thành anh rể của mình. Nghĩ đến việc chị mình đã thích Cố Thời Úc nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội, nhưng lại bị Diệp Thu Thu cướp trước, mối thù cũ hận mới dồn lại, Liên Kiều giận đến mức muốn tìm Diệp Thu Thu tính sổ ngay lập tức.
Trong lòng Chung Mạn Mạn lạnh lùng cười thầm, cho dù cô phải đi, cô cũng phải khiến cho Diệp Thu Thu không thoải mái. Sau khi thu dọn xong, Chung Mạn Mạn không hề ngoảnh đầu lại mà rời khỏi Nhị Trung. Ngày hôm sau, cô đã chuyển hồ sơ học sinh ra khỏi Nhị Trung, không ai biết cô đã chuyển đến trường nào.
Chuyện này gây ra một làn sóng xôn xao trong Nhị Trung, nhưng Chung Mạn Mạn kiên quyết muốn đi, hiệu trưởng cũng không có cách nào. Ông chỉ có thể nhấn mạnh rằng mọi người không được suy đoán lung tung, hãy tập trung vào việc học.
Các học sinh lớp 12 cũng chỉ bàn tán về việc này trong một buổi sáng, rồi ai nấy đều vội vàng ôn tập. Ai mà có thời gian để quan tâm đến một học sinh chuyển trường rồi lại chuyển đi, thậm chí còn chưa kịp quen biết?
Chỉ có Liên Kiều là không cam lòng. Chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy sao? Ép một học sinh giỏi đang tiến bộ phải rời đi, Diệp Thu Thu lại không bị trừng phạt chút nào sao?
Trong trường, chỉ có Liên Kiều là tranh thủ giờ nghỉ trưa để tiễn người bạn tốt Chung Mạn Mạn ra ga tàu. Cô xót xa vô cùng: “Mạn Mạn, tại sao cậu không nói lý do với trường chứ? Cậu chỉ cần nói Diệp Thu Thu ép cậu nghỉ học, trường chắc chắn sẽ không làm ngơ đâu.”
Chung Mạn Mạn nói: “Tớ tiến bộ không bằng Diệp Thu Thu, trường sẽ không vì tớ mà bỏ qua một thí sinh có khả năng giành thủ khoa toàn thành cho Nhị Trung đâu. Chỉ có thể là tớ đi thôi. Liên Kiều, cậu đừng vì tớ mà đi cãi nhau với cô ta. Cậu cũng phải tập trung vào việc ôn thi. Cậu biết không? Diệp Thu Thu biết tớ muốn thi vào khoa Kiến trúc của Đại học Đồng Tế, cô ta cũng muốn thi vào trường đó đấy. Cậu nhất định phải cố gắng, thành tích của cậu rất tốt, đừng để cô ta vượt qua.”
Liên Kiều cảm động vô cùng. Trong tình cảnh này mà Chung Mạn Mạn vẫn lo lắng cho cô. Cô hứa: “Yên tâm đi, Mạn Mạn. Tớ nhất định sẽ thi đỗ khoa Kiến trúc của Đồng Tế. Sau này dù làm gì, tớ cũng phải vượt qua cô ta, thay cậu trút giận.”
Không chỉ vì Chung Mạn Mạn, mà còn vì chính cô, vì chị cô, người đến giờ vẫn phải chịu đựng sự bạo hành gia đình.
Chung Mạn Mạn nắm c.h.ặ.t t.a.y Liên Kiều, cảm động nói: “Liên Kiều, tớ đợi cậu ở Hải Thị, cậu nhất định phải đến nhé. Sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng mở một văn phòng thiết kế, kiếm thật nhiều tiền, đừng để Diệp Thu Thu coi thường cậu.”
“Được, chúng ta cứ hẹn như vậy.”
Khóe miệng Chung Mạn Mạn nhếch lên một nụ cười. Nhìn kỹ, nụ cười ấy mang theo vẻ giễu cợt. Có thể khiến Diệp Thu Thu bực bội, cô thật sự rất vui.
Liên Kiều từ ga tàu trở về trường, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, cô lao đến chỗ của Hà Tiểu Anh, lớn tiếng trách móc: “Mạn Mạn trước giờ đối xử với cậu tốt nhất. Cô ấy đi mà cậu không tiễn, cậu còn lương tâm nữa không?”
Hà Tiểu Anh bịt tai, cúi đầu chăm chú đọc sách. Hiện giờ cô không thể lãng phí một chút thời gian nào, không muốn nói chuyện với Liên Kiều.
Các bạn học xung quanh đều nhíu mày. Ban 9 là lớp trọng điểm, ai mà không chịu áp lực lớn chứ? “Liên Kiều, cậu không ôn tập thì đừng ảnh hưởng đến chúng tôi.”
Liên Kiều đỏ bừng mặt, nghĩ một lúc rồi lại không cam lòng, chạy sang ban 3, cô thấy Diệp Thu Thu đang giả bộ chăm chỉ ôn tập.
Cô ta tiến tới giật lấy sách của Diệp Thu Thu, hét lên: “Diệp Thu Thu, cô thật độc ác! Cô đã dùng thủ đoạn gì mà ép Mạn Mạn phải rời đi?”
Cô ta mắt đỏ hoe, tức giận: “Kỳ thi đại học quan trọng với chúng ta như vậy, sao cô lại có thể vô sỉ đến mức này? Cô bị nhà họ Tống từ hôn là vì họ không xem trọng cô, chuyện đó chẳng liên quan gì đến Mạn Mạn cả. Tại sao cô lại đối xử với cậu ấy như vậy?”
Diệp Thu Thu gập sách lại, bốp một tiếng vỗ quyển sách vào mặt Liên Kiều: “Thành tích của cô không tồi, nhưng sao đầu óc lại đần như vậy? Cô ta nói vì chuyện từ hôn mà tôi trả thù cô ta, giở trò đê tiện sau lưng. Cô ta có nói rõ tôi giở trò gì không?”
Liên Kiều giật mình lùi lại một bước, xoa trán nói: “Sao cậu ấy nói ra được chứ.”
“Cô ta không dám nói nhưng tôi thì dám.” Diệp Thu Thu vẫy tay gọi Liên Kiều: “Lại đây, tôi nói cho cậu biết.”
“Cô… cô định làm gì? Đây là lớp học, cô đừng hòng động tay động chân.” Liên Kiều đã bị Diệp Thu Thu va đầu một lần, tâm lý cô ta vẫn còn ám ảnh. Người phụ nữ này đúng là điên rồ, lỡ như lại va mạnh thêm một lần nữa, đầu cô ta mà hỏng thì sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học mất, Liên Kiều sợ hãi lùi thêm vài bước.
Diệp Thu Thu tóm lấy cổ áo của Liên Kiều, ghé sát vào tai cô ta thì thầm vài câu, nói rằng Chung Mạn Mạn tiến bộ là nhờ Hà Tiểu Anh. Cô ta chuyển trường chỉ vì Hà Tiểu Anh không muốn tiếp tục thi hộ nữa, nếu không chuyển đi thì chẳng phải sẽ mất mặt sao?
Liên Kiều trợn tròn mắt kinh ngạc: “Chuyện đó không thể nào.”
“Có thể hay không, đợi kỳ thi lần sau sẽ biết ngay thôi.”
Diệp Thu Thu cảnh cáo Liên Kiều: “Đừng có mà đi loan tin bậy bạ nhé, có nói ra chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận. Dù cô có kéo Chung Mạn Mạn đến để đối chất, cô ta cũng sẽ không thừa nhận đâu. Đến lúc đó, kẻ nhảy nhót như tên hề chỉ có thể là cô thôi. Cô còn mang tiếng ghen tỵ, vu khống nữa đấy.”
Liên Kiều giận dỗi quay về lớp học, không tin nổi, không thể nào, chắc chắn Diệp Thu Thu đang nói dối, Chung Mạn Mạn sẽ không lừa cô.