Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-03-05 07:05:51
Lượt xem: 97
Diệp Thu Thu để Hà Tiểu Anh vào nhà, “Bạn Hà, bạn đến nhà mình là có chuyện gì muốn nói sao? Nhà mình rất an toàn, nhà kế bên là đội trưởng đội điều tra hình sự, không ai dám đến đây quậy phá, bạn có thể yên tâm.”
Lúc này Hà Tiểu Anh mới bình tĩnh một chút, nhưng mà, Diệp Thu Thu với cô chẳng thân chẳng quen, tại sao lại phải giúp cô chứ? Đối phương là thiên kim tiểu thư của nhà họ Chung, cô rất sợ mang rắc rối đến cho bạn Diệp.
Nhưng cô thật sự không tìm được ai có thể giúp mình, chỉ có thể mở lời.
“Bạn Diệp, bạn… bạn có thể giúp mình không?”
Hà Tiểu Anh che mặt, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, tại sao cô lại phải nhờ Diệp Thu Thu giúp mình chứ, tại sao lại phải mang phiền toái đến cho người khác. Cô có thể bỏ đi, đến đâu làm việc cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng mà trên người cô ngay cả tiền mua một vé tàu cũng không có.
Quan trọng hơn, cô không muốn bỏ lỡ kỳ thi đại học lần này. Kết quả hiện tại là thành quả của biết bao đêm miệt mài học tập của cô. Sắp thoát khỏi gia đình như thế này, cô không cam tâm bỏ cuộc.
Từ nhỏ cô đã biết, cách duy nhất để thoát khỏi Lôi Thải Vân là thi đậu đại học, dựa vào năng lực của mình mà bước vào một thế giới rộng lớn hơn, đến nơi mà Lôi Thải Vân không thể với tới để bắt đầu cuộc sống mới.
Cô cứ thế che mặt, cảm thấy rất xấu hổ. Diệp Thu Thu cũng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, tại sao lại phải giúp cô chứ?
Diệp Thu Thu nhìn dáng vẻ vô vọng của cô mà không khỏi động lòng. Trước đây cô cũng từng tuyệt vọng như Hà Tiểu Anh, nhưng khi đó cô đã tốt nghiệp đại học, có việc làm và mối quan hệ xã hội mới có thể thoát khỏi cuộc đối đầu với cha mẹ nuôi một cách trong sạch.
Còn Hà Tiểu Anh năm nay mới chỉ mười tám tuổi.
Diệp Thu Thu đặt tay lên đôi vai gầy của cô, kiên định nói: “Chỉ cần bạn nói, mình sẽ giúp bạn.”
Hà Tiểu Anh ngẩng đầu lên, quyết định cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Thu Thu. Cô dùng cả đời của mình, nhất định có thể trả lại ân tình này.
“Bạn Diệp, mình không muốn giúp Chung tiểu thư thi nữa, mình muốn tự mình thi, mình không biết phải nói với Chung tiểu thư thế nào, cũng không biết làm sao để thoát khỏi cuộc hôn nhân mà chị gái đã sắp đặt.”
Giúp Chung Mạn Mạn thi?
“Bạn… nói rõ hơn chút.”
Hà Tiểu Anh đứt quãng kể lại chuyện Chung Mạn Mạn đến thôn Hà tránh mưa, sau đó ở lại nhà cô vài ngày và giao dịch với Lôi Thải Vân.
Khốn thật, thì ra là thế. Diệp Thu Thu không nhịn được mà chửi thề. Chung Mạn Mạn cũng là người từ tương lai quay về, hẳn là biết rõ thành tích và hoàn cảnh gia đình của Hà Tiểu Anh có thể lợi dụng nên chủ động tìm đến cô ấy.
TBC
Diệp Thu Thu lập tức hiểu ra mọi chuyện. Chung Mạn Mạn đến Hoa Thành ôn tập lại, cùng tham gia thi với Hà Tiểu Anh ở cùng một trường, chỉ để lấy thành tích của Hà Tiểu Anh.
Bọn họ thật độc ác.
Diệp Thu Thu buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nói với Cố Đông: “Cố Đông, con với các em sang nhà cô giáo Chu kế bên chơi một lát được không? Mẹ nhỏ có chuyện cần nói với bạn học.”
Cố Đông mang một chậu nước nóng, lấy khăn mặt mới mang lại. “Mẹ nhỏ, để dì Tiểu Anh rửa mặt đi. Con với các em sẽ sang nhà dì Chu làm bài tập.”
Cố Đông nhẹ nhàng xoa tay dì Tiểu Anh. Dì này chắc cũng gặp khó khăn rồi, giống như cô bé từng bất lực trước đây. Cô bé nói: “Dì Tiểu Anh, mẹ nhỏ của con lợi hại lắm, dì có thể nói bất cứ điều gì với mẹ nhỏ, mẹ nhỏ sẽ giúp dì.”
Hà Tiểu Anh cảm kích mỉm cười với cô bé.
Cố Nhị pha trà mang đến, “Uống chút nước nóng đi.”
Sau đó dẫn Cố Thạch Đầu và Cố Đông sang nhà Chu Cẩm.
Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Thu Thu đóng cửa lại, “Bạn tiếp tục nói đi.”
Hà Tiểu Anh nói: “Vốn dĩ mẹ mình không đồng ý cho mình thi đại học, bà nói nhà không có tiền, con gái học nhiều cũng vô ích, cuối cùng vẫn phải lấy chồng. Bà ấy muốn gả mình cho Tiền què để đổi lấy tiền cưới.”
“Rồi Chung Mạn Mạn đến thôn, còn ở lại nhà của mình. Thấy tường nhà đầy bằng khen, cậu ấy lập tức làm một giao dịch với mẹ. Được hẳn cửa hàng mặt tiền, tất nhiên bà đồng ý. Sau khi cha bỏ đi, mẹ mình từ lâu đã không muốn ở lại thôn để bị người khác cười nhạo nữa, cho nên đi theo cậu ta đến Hoa Thành.”
Hà Tiểu Anh nghĩ, nếu như không phải năm đó cô dựa vào năng lực của mình thi đỗ trường Nhị Trung, từ miền quê thi đỗ lên thành phố, nếu như không gặp được Diệp Thu Thu, thì giờ đây cô đến cả một người để giãi bày cũng không có.
Cô nghẹn ngào nói tiếp, “Họ nói sang năm sẽ cho mình học lại một năm nữa, toàn là lừa thôi. Chị cả đã bàn bạc với mẹ, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, họ sẽ gả mình… gả mình vào nhà họ Lương.”
Diệp Thu Thu đứng trong phòng khách hít thở sâu. Họ muốn cắt đứt con đường sống của Hà Tiểu Anh, để cô mãi mãi mắc kẹt ở huyện nhỏ nhà họ Lương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-95.html.]
Cô dứt khoát đưa ra lời khuyên cho Hà Tiểu Anh: “Bây giờ, bạn hãy đi nói với Chung Mạn Mạn, người đồng ý với cô ta là Lôi Thải Vân, bạn không đồng ý. Kỳ thi đại học này, bạn sẽ tự thi cho bản thân. Bảo Chung Mạn Mạn tự nghĩ cách mà cố gắng.”
Ngồi mát ăn bát vàng, nằm mơ đi.
Hà Tiểu Anh ngập ngừng một chút, “Nhưng, nếu mẹ mình không đồng ý, không cho mình đi học thì sao?”
Diệp Thu Thu động viên cô, “Ngày mai bạn hãy xin ở nội trú, cùng lắm thì không ra khỏi cổng trường. Trường Nhị Trung là một trường trọng điểm, Lôi Thải Vân không dám đến trường gây chuyện đâu.”
Hà Tiểu Anh cũng đã nghĩ đến việc ở nội trú, cố gắng qua kỳ thi thử và kỳ thi đại học. Nhưng mà, cô không có tiền sinh hoạt, cô không thể chỉ uống nước mà sống qua vài tháng. Nếu từ chối Chung Mạn Mạn, cô ta sẽ lấy lại cửa hàng mặt tiền, và Lôi Thải Vân sẽ không cho cô một xu nào nữa.
Nhưng cô thật sự không thể mở miệng. Bạn Diệp đã khích lệ và tìm cách cho cô, làm sao cô có thể lại đi mượn tiền của cô ấy được chứ?
Có lẽ, cô có thể đi làm thêm. Đúng rồi, cuối tuần cô có thể đi làm thêm.
“Bạn Diệp, cuối tuần mình có thể đến cửa hàng của bạn làm thêm không?” Hà Tiểu Anh cầu xin, “Mình không muốn xin một đồng nào từ Lôi Thải Vân nữa, mà bà ấy cũng sẽ không cho đâu.”
Diệp Thu Thu nhìn thẳng vào mắt cô. Tình huống của Hà Tiểu Anh không giống với kiếp trước của cô. Ở kiếp trước, cô phải đối mặt với cha mẹ nuôi, còn Hà Tiểu Anh phải đối mặt với Lôi Thải Vân, người có quan hệ m.á.u mủ. Chỉ vì người đàn ông của Lôi Thải Vân bỏ theo phú bà mà bà ta có thể nhẫn tâm với Hà Tiểu Anh đến vậy. Cô ấy phải có quyết tâm cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với bên kia.
Cô hỏi: “Hà Tiểu Anh, nếu Lôi Thải Vân cứ kéo dài không chịu buông tay, bạn có quyết tâm cắt đứt mối quan hệ với bà ta không? Lỡ như bà ta giả chết, giả bệnh để cầu xin bạn, bạn lại mềm lòng thì sao?”
Hà Tiểu Anh do dự một chút. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cắt đứt quan hệ, nhưng từ khi cô sinh ra, Lôi Thải Vân đã ghét bỏ cô, ghét cô không phải con trai. Sau khi cha cô đi, bà chưa bao giờ coi cô là con ruột.
Cô kiên định nói: “Mình có thể. Bây giờ mình chỉ muốn ôn thi đại học cho tốt.”
“Được.” Diệp Thu Thu nói, “Vậy mình sẽ giúp bạn. Sắp đến kỳ thi đại học rồi, trường sẽ không đồng ý cho bạn làm thêm cuối tuần đâu. Nếu có ai báo cáo, bạn lại gặp rắc rối.”
Hà Tiểu Anh cũng thấy đúng, lần trước Diệp Thu Thu xin nghỉ để đi Hải Thị mà còn bị báo cáo, suýt bị đuổi học nữa.
Diệp Thu Thu quay người vào phòng ngủ, lấy từ ngăn kéo đựng tiền ra năm trăm tệ, nói: “Mình cho bạn mượn năm trăm tệ, sau khi bạn thi đậu đại học, có thể vừa học vừa làm để trả lại dần. Mình không vội, bạn cũng đừng cảm thấy áp lực.”
Hà Tiểu Anh run rẩy tay, không cầm nổi năm mươi tờ tiền giấy lớn. Bạn Diệp không chỉ cho cô mượn năm trăm tệ, mà còn cho cô mượn cả một đời hy vọng.
Cô nói: “Cảm ơn bạn, mình sẽ đi nói rõ với Chung Mạn Mạn ngay bây giờ.”
***
Chung Mạn Mạn ở trong căn hộ thuê của mình, vừa tiễn Lôi Thải Vân đi thì Hà Tiểu Anh đến.
“Cô c.h.ế.t đi đâu vậy, mẹ cô vừa mới tìm cô đấy.” Chung Mạn Mạn cáu kỉnh, Hà Tiểu Anh càng ngày càng không biết nghe lời, chỉ hy vọng cô ta kiên trì được đến khi thi đại học xong, đến lúc đó mặc kệ cô ta!
“Chung tiểu thư, mình có chuyện muốn nói với bạn.”
Chung Mạn Mạn nhíu mày. Lại chuyện gì nữa đây? Thật phiền phức, hết ngày này qua ngày khác toàn là chuyện rắc rối, phiền c.h.ế.t đi được.
“Vào trong nói.”
Hà Tiểu Anh có chút bối rối. Căn hộ này của Chung Mạn Mạn là thuê, nhưng được bài trí rất sang trọng. Cô đã bị khí thế của Chung Mạn Mạn áp đảo. Nhưng nghĩ đến việc bạn Diệp đang chờ cô dưới lầu, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Hà Tiểu Anh thẳng lưng, kiên định nói: “Tôi đến đây là để nói với Chung tiểu thư một chuyện, kỳ thi đại học năm nay tôi sẽ thi cho chính mình. Chung tiểu thư muốn vào đại học thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân, không thể cướp đoạt thành quả của người khác.”
Chung Mạn Mạn choáng váng. Hà Tiểu Anh chắc chắn đã chịu ảnh hưởng từ Diệp Thu Thu nên mới dám đối đầu với cô. Phải rồi, việc Diệp Thu Thu quay lại ôn thi là một điều bất ngờ trong kế hoạch của cô. Ngay từ đầu, cô đã nhận ra rằng vận may của Diệp Thu Thu tốt hơn cô, tại sao chứ? Thật không công bằng chút nào.
Chung Mạn Mạn cười lạnh lùng, “Cô có biết không, chị cô và mẹ cô muốn gả cô cho một kẻ ngốc. Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, ngoan ngoãn giúp tôi thi đại học. Sau khi kỳ thi kết thúc, tôi sẽ chuyển cô đến Hải Thị ôn thi lại, Lôi Thải Vân sẽ không còn kiểm soát được cô nữa. Chỉ muộn một năm thôi.”
Chung Mạn Mạn sốt ruột nói: “Chỉ muộn một năm thôi. Tôi sẽ lo toàn bộ chi phí ôn thi lại cho cô. Hoặc là cô nói cần bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô. Tôi sẽ cho cô số tiền mà cô không thể kiếm nổi cả đời. 50,000 thì sao?”
Hà Tiểu Anh lắc đầu. Cô không cần nhiều tiền. Tiền sinh hoạt, Diệp Thu Thu đã cho cô mượn rồi. Điều cô cần bây giờ là nắm lấy vận mệnh của mình.
Cô nói: “Chung tiểu thư, dù cô có cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không bán rẻ vận mệnh của mình nữa.”
“Đồ phản bội!” Chung Mạn Mạn tức giận, “Cô không sợ mẹ cô đánh c.h.ế.t cô sao?”