Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-03-05 14:05:43
Lượt xem: 102

Có người thông minh đã nghĩ đến việc thêm món ăn này vào quán ăn vặt của vợ, mùa hè ăn kèm bia thì không còn gì tuyệt hơn, mùa hè đang đến gần, không thể bỏ lỡ cơ hội này.

“Vậy phải đặt bao nhiêu mới được tặng công thức?”

Thương nhân mua hàng cũng không ngốc, chỉ có gia vị thôi thì không thể làm ra món tôm hùm ngon như thế này. Nước dùng còn ngon hơn cả phần thịt đuôi tôm, nếu không có nước dùng đậm đà và ngọt ngào này, tôm hùm cũng chỉ là loại thực phẩm rẻ tiền chẳng ai thèm mua ở chợ với giá hai hào.

“Mua ba trăm gói, chúng tôi sẽ tặng công thức nấu tôm hùm ‘Nhất Chiêu Tiên’, mua bốn trăm gói, chúng tôi sẽ tặng thêm công thức nấu ốc!”

Mục tiêu lần này của Diệp Thu Thu không cao, chỉ cần trong ba ngày bán được tám mươi phần trăm số hàng trị giá 20,000 là được, với ba trăm gói mỗi lần mua, chỉ cần hai trăm khách hàng là đủ. Trong số hai trăm khách hàng này, nếu tính tỷ lệ tái mua là 10%, thì cô sẽ có hai mươi khách hàng quay lại.

Họ đều là người bán buôn mà, ai mà không mua vài nghìn đồng hàng một năm? Kinh doanh cứ thế mà phát triển dần thôi.

Ba trăm gói đối với những người bán buôn này chẳng là gì, nếu bán không được thì về nhà tặng làm quà, vài ngày là hết, lại còn được công thức nấu tôm hùm, thật lời!

Giá sỉ của “Nhất Chiêu Tiên” là ba hào rưỡi một gói, ba trăm gói cũng chỉ hơn trăm đồng, trong số mười mấy thương nhân mua hàng, có bảy tám người trả tiền ngay tại chỗ. La Thời Phương và Dư Hữu hai người đóng gói và làm phiếu, trong mỗi túi đều bỏ một tờ công thức viết tay. Công thức này là cô và La Thời Phương tối qua đã ngồi viết tay từng tờ.

Lấy phiếu xuất kho xong, thương nhân lại tiếp tục đi xem hội chợ, hàng hóa sẽ được lưu tại gian hàng của Diệp Thu Thu, khi nào về họ sẽ quay lại lấy.

Chỉ trong một giờ mà đã bán được hai ba nghìn gói gia vị, còn lại hơn một giờ, Dư Hữu tràn đầy động lực, lại cầm một bát lớn tôm hùm đi tiếp thị gia vị.

Thư ký trố mắt nhìn, người phụ nữ này có tài năng bán hàng, tay nghề tốt, nhiều ý tưởng, năng lực mạnh. Những điều này lẽ ra sẽ thuộc về nhà họ Tống sau khi Diệp Thu Thu kết hôn, bây giờ lại trở thành đối thủ cạnh tranh của “Đại Hà”.

Nhà họ Tống hủy bỏ hôn sự dường như còn thiệt hại lớn hơn.

Tống Hà tức giận với việc tiếp thị tôm hùm, chỉ là chiêu trò, tất cả chỉ là chiêu trò! Làm cho gian hàng của nhà ông bị ít thương nhân ghé thăm hơn nhiều.

“Ai nghĩ ra cái ý tưởng tệ hại này thế?” Tống Hà hỏi, không thể ngăn người ta tiếp thị, đây vốn là hội chợ triển lãm thực phẩm, nhiều gia đình đều đã nấu món ăn, năm nào cũng vậy, mọi người đã quen rồi, chỉ là năm nay đột nhiên xuất hiện một thứ mới lạ.

Thư ký ấp úng, “Là ‘Nhất Chiêu Tiên’, món tôm hùm đó gọi là ‘Tôm hùm đất Nhất Chiêu Tiên. Tôi vừa đi xem rồi, có khá nhiều người qua tư vấn, nhà họ bán mười gói cũng theo giá sỉ.”

Chỉ có điều mua mười gói không được tặng công thức, để có công thức, thương nhân mua hàng phải mua ít nhất ba trăm gói.

Tống Hà: …

“Cậu lập tức về khách sạn, bảo bếp trưởng làm ngay một phần tôm hùm mang tới đây, nhất định phải do bếp trưởng làm và phải ngon hơn ‘Nhất Chiêu Tiên’. Nếu làm không ngon, ông ta không cần làm bếp trưởng nữa.”

Hừ… để cho Diệp Thu Thu đắc ý nửa ngày rồi

Sau ngày đầu tiên của hội chợ triển lãm, ba người cùng tính toán kết quả của hôm nay, Dư Hữu phấn khích nói: “Bà chủ, hôm nay chúng ta đã bán được 29.600 gói gia vị, kho hàng của chúng ta đã hết một nửa rồi.”

Còn hai ngày nữa, chắc chắn có thể bán hết số còn lại. Hơn nữa, bà chủ Diệp còn lấy được số điện thoại của những nhà thu mua đã đặt hàng, mặc dù trên sách công thức cũng có số điện thoại của Nhất Chiêu Tiên, nhưng bà chủ nói, kinh doanh không tự tìm đến mình, sau khi về, cần gọi điện cho từng người để chăm sóc khách hàng. Đó gọi là tiếp thị qua điện thoại, bà chủ Diệp thật sự hiểu biết rất nhiều.

Diệp Thu Thu khen ngợi: “Cũng không thể thiếu công sức bán hàng của cậu.”

Diệp Thu Thu bảo Dư Hữu dọn dẹp gian hàng, rồi mang bát đĩa về sân nhà của bà chủ nhà, tranh thủ trời chưa tối, cô và La Thời Phương đi mua nguyên liệu cho ngày mai.

La Thời Phương nói: “Ngày mai có nên mua 50 cân tôm không? Chị thấy hôm nay không đủ.”

Diệp Thu Thu lắc đầu: “Ngày mai triển lãm chắc nhiều nhà cũng sẽ làm món này, mua thêm 30 cân là đủ rồi, còn ốc bươu thì em thấy ít người quan tâm, đừng mua nữa.”

Ở phía bên kia, con trai bà Tề đến thăm mẹ già, bà Tề mang ra một đĩa tôm hùm đất đã được hâm nóng: “Con nếm thử xem, món tôm hùm này ngon không thể tả.”

Chủ nhiệm Tề phụ trách hội chợ triển lãm lần này, hôm nay ở hội chợ có một thương hiệu mới khiến ông ấn tượng sâu sắc, vị trí bị xếp vào kho chứa vật liệu vậy mà dựa vào một đĩa tôm hùm đất, người ta đã bán được không ít đơn hàng.

“Hôm nay ở hội chợ có doanh nghiệp dùng tôm hùm đất để quảng bá gia vị, mẹ đã đi qua đó rồi sao?” Ông là chủ nhiệm nênngại đến quầy ăn chực, ông nghe nói món này không tệ.

“Chính là hai cô gái thuê sân nhà mình đó.”

Bà Tề bóc một con tôm, chấm chút nước sốt và đặt vào bát của con trai. Dù con trai có lớn đến đâu, thì vẫn là con trai của bà, bà thích nhìn con cháu quây quần ăn cơm.

“Ừm, món này ngon đấy.” Chủ nhiệm Tề cởi áo khoác, xắn tay áo: “Mẹ để con tự làm.”

Bà Tề bắt đầu phàn nàn: “Trong văn phòng các con có người thật xấu xa, người ta trả tiền cho gian hàng ở khu 1, khi đến nơi lại chuyển họ đến kho chứa vật liệu. Hai cô gái đó phải tự bỏ 100 đồng để vận chuyển rác đi, bị ép đến đường cùng mới nghĩ ra cách này. Đều là người kinh doanh, sao các con lại đối xử như vậy?”

Chủ nhiệm Tề ngạc nhiên, hôm nay ông có hỏi qua ông uan trong tổ thu hút đầu tư, ông Quan nói họ đến muộn nên không có gian hàng, thấy hai phụ nữ đáng thương nên cho họ vào kho chứa vật liệu mà không thu tiền.

Chủ nhiệm Tề ăn vài miếng rồi nói: “Mẹ, con phải về, hội chợ triển lãm còn có việc cần xử lý.”

***

Xem xét sự cạnh tranh khốc liệt ngày mai, Diệp Thu Thu làm nhiều kiểu tôm hùm đất khác nhau: tỏi, cay tê, kho tàu, còn làm thêm một món xào chua ngọt vì đây là Hải Thị. La Thời Phương nếm thử món xào chua ngọt, chỉ biết lắc đầu, may là món này không làm nhiều.

Cô nói: “Đoán chừng Cố Thời Úc nhà em thích ăn, dù sao em làm gì cậu ấy cũng thích.”

Diệp Thu Thu cười ha hả, lần này cô cũng chưa nói với Cố Thời Úc, dù sao cũng không có thời gian để ý đến anh. Nếu anh biết cô đến Hải Thị tổ chức hội chợ, chắc chắn sẽ bỏ hết mọi việc, chạy đến giúp cô quảng bá gia vị. Trước khi đi, Diệp Thu Thu đã dặn dò gia đình không được nói cho Cố Thời Úc biết.

Nhưng ngày hôm sau lại xảy ra sự cố, các doanh nghiệp sản xuất gia vị khác đều làm tôm hùm đất cay để thu hút khách hàng. Trưởng khoa Quan đến cảnh báo Diệp Thu Thu: “Hôm nay hội chợ triển lãm có quy định mới, không được rời khỏi gian hàng để quảng bá, chỉ có thể dựa vào khách tự đến.”

Tiểu Dư không phục: “Gian hàng của chúng tôi ở trong góc khuất, nếu tôi không ra ngoài quảng bá, ai sẽ vào đây?”

“Đó là việc của các người.” Trưởng khoa nói: “Nếu các người ra ngoài quảng bá làm rối loạn thị trường, tôi sẽ dẹp gian hàng này.”

Rõ ràng ức h.i.ế.p người khác, còn lại 30.000 gói gia vị chưa bán hết, Tiểu Dư lo đến mức đỏ cả mắt.

Diệp Thu Thu nói: “Nếu đã vậy, dù sao chúng tôi cũng không thể tiếp tục kinh doanh, vậy thì tìm lãnh đạo của ông. Nếu lãnh đạo của ông cũng nói như vậy, chúng tôi sẽ chấp nhận.”

Cô muốn xem thử, liệu Tống Hà có hối lộ hết lãnh đạo lớn nhỏ của hội chợ triển lãm để làm khó Nhất Chiêu Tiên hay không.

Chủ nhiệm Tề đã đứng ở tầng hai quan sát hồi lâu, ông đi xuống cầu thang thoát hiểm hỏi: “Ông Quan, có chuyện gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-91.html.]

Trưởng khoa Quan giật mình, không ngờ Chủ nhiệm Tề đến đây, thật xui xẻo, “Không có gì đâu Chủ nhiệm, chỉ là hai cô gái mà tôi đã nói với ông, họ lại gây chuyện, tôi có thể xử lý được, ông đi tuần tra chỗ khác đi.”

Có lãnh đạo đến, Diệp Thu Thu chắc chắn không thể để ông đi, cô mỉm cười hỏi: “Chủ nhiệm Tề phải không? Trưởng khoa Quan nói hôm nay hội chợ triển lãm có quy định mới, không cho các doanh nghiệp rời khỏi gian hàng để quảng bá, ông xem vị trí của chúng tôi như thế này, nếu không ra ngoài quảng bá thì có ai vào không? Ông cho tôi một lời giải thích đi, nếu thực sự có quy định này, chúng tôi sẽ chấp nhận, hôm nay dẹp gian hàng và rời đi.”

Chủ nhiệm Tề không hài lòng nhìn Trưởng khoa Quan, Ông Quan sắp nghỉ hưu không có hy vọng thăng chức, không biết nhận lợi lộc của ai lại đi làm khó hai nữ doanh nhân, nhưng ông phải xem xét danh dự của hội chợ triển lãm, sau này sẽ xử lý ông ta sau.

Chủ nhiệm Tề nói: “Quyết định này chúng tôi đã làm hơi vội vàng, hôm nay tôi đã tuần tra qua, không cho rời khỏi gian hàng để quảng bá làm không khí tổng thể so với hôm qua kém hơn rất nhiều, do chúng tôi chủ trì chưa cân nhắc kỹ. Các cô cứ ra ngoài quảng bá, cạnh tranh tích cực và hợp lý, thị trường mới có thể sôi động.”

Diệp Thu Thu vui mừng, Chủ nhiệm Tề nói khéo léo, vừa đồng ý cho họ ra ngoài quảng bá, vừa giữ được thể diện cho ban tổ chức, cô nhanh chóng xuống thang: “Cảm ơn Chủ nhiệm Tề, ông là lãnh đạo công minh nhất mà tôi từng gặp, ông thử món tôm hùm này nhé?”

Chủ nhiệm Tề cười lắc đầu: “Không, chúng tôi không thể nhận bất kỳ lợi ích gì từ doanh nghiệp, dù chỉ là một con tôm hùm đất.”

Nói xong, ông nhìn cảnh cáo Trưởng khoa Quan một cái.

Có sự bảo trợ của Chủ nhiệm Tề, trong hai ngày còn lại, họ may mắn bán được số hàng tồn kho hơn 50,000 còn lại không tới 10,000 gói, về nhà bán bao nhiêu cũng là lời, còn thu thập được thêm vài trăm số điện thoại của các nhà thu mua, thật sự đã kiếm lớn.

La Thời Phương cảm thán: “Hai chúng ta là phụ nữ mà lại làm cho hội chợ triển lãm lần này thành công như vậy.” Họ dám xem thường phụ nữ, từ giờ trở đi, mỗi năm cô đều tham gia hội chợ này.

Tiểu Dư nói: “Còn có em nữa, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng em cũng tham gia chứng kiến mà.”

Diệp Thu Thu tổng kết lại: “Tác dụng của Tiểu Dư lớn lắm, ba chúng ta đã cùng làm được việc này, thật lợi hại.”

La Thời Phương khẳng định năng lực của Tiểu Dư, vỗ vai cậu: “Cậu nhóc, đi theo chúng tôi làm việc cho tốt, đừng làm mấy chuyện ăn cháo đá bát, chúng tôi sẽ coi cậu như người nhà.”

Tiểu Dư là nhân viên kinh doanh đầu tiên của họ, sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu ta.

Tiểu Dư liên tục gật đầu.

Sau khi triển lãm kết thúc, ban tổ chức đã hoàn lại phí thuê gian hàng, nói rằng khu đất chứa nguyên liệu đó không được phép thu phí các thương gia, kể cả tiền công vận chuyển phế liệu một trăm đồng cũng được trả lại.

Hai thùng giữ nhiệt bằng thép không gỉ quá to không thể mang về, họ bán nửa giá thu lại một chút vốn.

Tiểu Dư tò mò, chạy đi dò hỏi một vòng, trở lại với vẻ bí mật: “Trưởng khoa Quan bị sa thải rồi, lý do là vi phạm quy định và nhận hối lộ.”

La Thời Phương phỉ nhổ một cái, “Đáng đời.”

Diệp Thu Thu nghĩ, không biết có phải là Chủ nhiệm Tề đã xử phạt Trưởng khoa Quan hay không, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm, vẫn có người công bằng âm thầm bảo vệ công lý.

Trước khi rời đi, Diệp Thu Thu mới nói với Cố Thời Úc việc cô đã đến Hải Thị: “Vì phải tham gia triển lãm, em đã thuê nhà ở gần đó mà không về nhà ở, anh đừng giận nhé.”

Cố Thời Úc: …

Diệp Thu Thu bị anh kéo vào nhà, sau khi hành hạ một trận, cô vài lần hứa sẽ không có tự ý hành động nữa, lúc ấy Cố Thời Úc mới tiễn cô ra nhà ga.

***

Đi Hải Thị ba ngày, tính cả cuối tuần và thời gian bị chậm trễ trên đường, Diệp Thu Thu xin nghỉ một ngày rưỡi, trở lại Hoa Thành đã là tối thứ Hai. Đường Liên Tử không biết tình hình của họ ở triển lãm thế nào, lo lắng không thôi, không biết mấy chục ngàn gói gia vị mang theo có bán được mấy trăm gói không.

“Con không gọi điện về, ra ngoài lăn lộn một chuyến liệu có bán được vài trăm gói không? Đã vậy con còn lỡ việc học, chẳng đáng chút nào.”

Điều bà có thể làm là trong lúc con bé không có ở nhà, quản lý tốt cửa hàng và chăm sóc con cái cho nó. Con bé còn phải học để thi đại học, lại không chịu bỏ việc kinh doanh, lỡ như cuối cùng cả hai thứ đều không làm tốt thì sao. Đã nói bao nhiêu lần nhưng không chịu nghe, Đường Liên Tử bực tức trong lòng, chỉ muốn đánh Thu Thu một trận, lại sợ con bé bỏ đi, con trai bà sẽ mất vợ.

Diệp Thu Thu cười hì hì: “Con dâu của mẹ lợi hại thế này, chuyến này đã bán gần hết, chỉ còn khoảng 10,000 gói, con thu hồi hết vốn lần này rồi.” Không chỉ thu hồi vốn, còn kiếm thêm được chút ít, còn có 4,000 tiền vi phạm hợp đồng nữa.

Tiểu Dư trân trọng lấy ra một quyển sổ, trên đó đầy các số điện thoại và địa chỉ chi chít, “Giá trị nhất chính là các số điện thoại liên hệ của các nhà mua sắm tiềm năng này, đều là khách hàng tiềm năng của Nhất Chiêu Tiên.”

Đường Liên Tử vui mừng, con nhóc này quả nhiên có chút bản lĩnh, quá giỏi rồi cũng làm người khác lo lắng, sau này con trai bà làm sao giữ được.

“Mẹ, con đi ngủ đây.” Diệp Thu Thu mệt mỏi ngáp dài.

“Con mau đi nghỉ đi.”

Cố Đông biết hôm nay mẹ nhỏ về, cô bé đã đun sẵn nước nóng chờ cô. Diệp Thu Thu vừa về đến nhà, cô đã chuẩn bị nước tắm sẵn, “Mẹ nhỏ, mẹ mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.”

Diệp Thu Thu mỉm cười dịu dàng, về nhà có thể tắm nước nóng, được người khác quan tâm thật là tốt, cô nói: “Cảm ơn con nhé, Cố Đông.”

Cố Đông nói: “Mẹ nhỏ, chúng ta là người một nhà mà, sao lại phải cảm ơn.”

Cố Nhị quan tâm đến tình hình triển lãm, “Diệp Thu Thu, hàng nhà mình bán hết chưa?”

TBC

Cố Đông vội vàng ngắt lời: “Để mẹ nhỏ nghỉ ngơi chứ, vừa về mệt lắm, mai mẹ còn phải lên lớp nữa.”

“Đã bán hơn 50,000 gói.” Diệp Thu Thu nói, “Cố Nhị, con phải dành nhiều tâm sức vào việc học hơn, kỳ thi tháng này mà con không lọt vào top 100 toàn khối thì đừng mong được đến Nhất Chiêu Tiên xem sổ sách nữa.”

“Nhưng con đã tiến bộ trong lớp rồi.”

“Thế vẫn chưa đủ, mọi người đều đang tiến bộ, con phải nỗ lực hơn nữa mới được.”

Cố Nhị thỏa hiệp, “Được thôi, đợi con lọt vào top 100 toàn khối, mẹ không được đòi top 50 nữa.” Cậu tính toán một chút, bán được hơn 50,000 gói tính ra cũng kiếm được vài nghìn đồng rồi.

Sáng hôm sau đến trường, Diệp Thu Thu mượn vở ghi chép của bạn cùng bàn để ôn tập kiến thức ngày hôm qua. Bạn cùng bàn nhỏ giọng nói với cô: “Diệp Thu Thu, mình nghe nói hôm qua có bạn nào đó đến phòng giáo vụ tố cáo cậu đấy, cậu cẩn thận nhé.”

Diệp Thu Thu ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác, cô ở trong lớp có quan hệ tốt với các bạn, tại sao lại có người tố cáo cô?

“Tố cáo mình chuyện gì?”

“Mình cũng không biết nữa.” Bạn cùng bàn còn ngơ ngác hơn cô, bạn Diệp này vừa chăm chỉ lại thân thiện với bạn bè, tiến bộ nhanh chóng, còn chia sẻ phương pháp học tập với mọi người, tại sao lại có người tố cáo cô chứ? Không chịu ôn tập chuẩn bị thi đại học, lại đi tố cáo bạn Diệp, đúng là rảnh rỗi.

Sau khi tự học buổi sáng kết thúc, Liên Kiều đặc biệt chạy đến cửa lớp ba, nhìn Diệp Thu Thu đang hoạt động kéo giãn vai bên ngoài lớp học, cô ta mỉa mai.

“Nhân lúc này mà cảm nhận thêm không khí của lớp 12 đi, sớm thôi cô sẽ không còn cơ hội cảm nhận nữa đâu.”

Loading...